Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1036 : Úy nhiên hồi phong (14)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


"Làm gì vậy?" Tay của Chanh cứ quơ trước mặt Minh Thù: "Không yên lòng."



"Không sao."



Chanh: "Chuyện ngày hôm qua, tôi còn chưa hỏi cô, Lâm Dư Tâm... Cuối cùng có phải là cô đánh hay không?" 



Minh Thù cong khóe miệng: "Cảnh sát cũng đã tới, cô còn chưa tin tôi sao?"



Chanh: "…"



Luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó. 



"Úy Nhiên… Đã lâu không gặp, xinh đẹp hơn nhiều rồi."



"Đẹp hơn cô một chút."



"…" 



Có người chào hỏi Minh Thù, Minh Thù phải vực dậy tinh thần, mỉm cười đối phó những đồng nghiệp này, lúc bọn họ lơ là đâm bọn họ vài câu, thành công chọc giận nhiều người, sau này không còn ai chào hỏi cô nữa.



"Tâm tình cô không tốt, hay là thế nào?" Vẻ mặt Chanh lo lắng.



Mắt mở trừng trừng nhìn những tác giả đã đắc tội này. 



"Rất tốt." Minh Thù cười cười.



Tiểu yêu tinh kia bày tỏ với cô, còn có thể kéo giá trị thù hận, có gì không tốt?



"Là Lâm Dư Tâm." Chanh đột nhiên thấp giọng nói một câu. 



Minh Thù nhìn theo.



Lâm Dư Tâm và một người đàn ông cùng đi ra khỏi thang máy, Lâm Dư Tâm giống như tâm tình không tốt, thử nghĩ một chút xem, ngày hôm qua bị Minh Thù đánh, báo cảnh sát còn bị nói thành nói dối cảnh sát, là ai thì tâm tình cũng sẽ không tốt.



Người đàn ông kia chính là Nhật Mộ Trường Giang. 



Dáng dấp…



Thật đẹp trai.



Trong giới tác giả muốn chọn một người đẹp trai, thật sự có chút khó. 



Thế nhưng bên cạnh nhân vật chính thì tuyệt đối không hề khó.



Dù là phản diện, nhưng cũng đẹp trai, đẹp gái… giống như trẫm!



[Ký chủ hãy nỗ lực kéo giá trị thù hận, không nên tự luyến.] 



Ta thích.



Bên kia Nhật Mộ Trường Giang cúi đầu nói chuyện với Lâm Dư Tâm, chắc là đang an ủi cô ta.



Nhật Mộ Trường Giang nhìn Minh Thù phía trước: "Úy Nhiên." 



Lâm Dư Tâm giật mình ngẩng đầu, một giây kế tiếp kéo Nhật Mộ Trường Giang đang chuẩn bị bước qua, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lắc đầu, không cho Nhật Mộ Trường Giang qua.



Nhật Mộ Trường Giang vỗ vỗ tay của cô: "Không có chuyện gì, em đứng nơi này chờ tôi."



Nói xong, Nhật Mộ Trường Giang trực tiếp đi về phía Minh Thù: "Úy Nhiên, Dư Tâm đắc tội cô chỗ nào? Sao cô lại đối xử với cô ấy như vậy?" 
Minh Thù suy nghĩ một chút: "Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy."



Sở Hàn ngây tại chỗ.



Minh Thù mỉm cười. 



Một lúc lâu Sở Hàn thở dài: "Nếu như vậy, là do tôi quá lo lắng rồi, nhưng tiểu Hồi rất lanh lợi… Có thể sẽ gây phiền phức… Cô hãy quan tâm nhiều một chút."



Sở Hàn muốn nói lại thôi, vẻ mặt do dự rời khỏi.



Sở Hàn vừa đi, Chanh nãy giờ im lặng kéo Minh Thù nhiều chuyện: "Úy Nhiên, cậu và Hàn Giang Tuyết đại thần quan hệ thế nào vậy?" 



"Không có quan hệ gì."



"Không có quan hệ gì?"



Chanh không tin. 



"Lúc nãy anh ta nói gì với cô?"



"Không nói gì."



"…" 



Chanh hỏi không ra cái gì, nói sang chuyện khác: "Nghe nói có liên quan tới Nhật Mộ Trường Giang, cô đắc tội với anh ta làm gì…"



"Chính hắn kiếm chuyện để tôi đắc tội hắn."



Giá trị thù hận đã đưa tới cửa, không lấy thì phí lắm. 



Minh Thù lấy ra một cây kẹo, vừa lột ra vừa an ủi nhìn biên tập: "Đừng lo lắng, sau này tôi sẽ đắc tội nhiều người, nhiêu đây là gì chứ."



Chanh: "…"



Không hề an ủi mà còn bị dọa khiếp sợ. 



-



Buổi tối là tiệc trao giải, lúc vào còn được đi thảm đỏ, tất cả mọi người trước đều tới trước vào phòng hóa trang.



Minh Thù là bị Chanh đẩy vào. 



Nhưng Minh Thù không mang lễ phục, Chanh cắn răng đưa cái của cô cho Minh Thù, dù sao chiều cao và vóc dáng hai người khá giống nhau.



Hơn nữa lễ phục cúp ngực, có thể mặc.



"Một lát nữa cô phải lên sân khấu, dù cô không đi thảm đỏ cũng không thể mặc như trái bóng được." Chanh nặng nề giao lễ phục cho cô: "Tôi cũng vì cô." 



Minh Thù: "…"



Một mình Minh Thù ngồi một bên đợi thợ trang điểm.



Các tác giả còn lại đều ngồi cách xa cô, không ai muốn vô duyên vô cớ bị chọc giận. 



"Brừ... Brừ."



Minh Thù móc điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn người gọi tới, yên lặng đi qua một góc.