Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1038 : Úy nhiên hồi phong (16)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Dưới ánh mắt kỳ lạ của mấy cô gái kia, vội vã rời khỏi phòng trang điểm.



Trên đường gặp phải Lâm Dư Tâm.



Dựa vào tình yêu đối với đồ ăn vặt nhỏ đáng yêu, Minh Thù kéo cô ta đến một góc, ân cần hỏi thăm. 



Lâm Dư Tâm lại báo cảnh sát. Tuy nhiên, kết quả vẫn như lúc trước, cơ bản là vẫn chẳng ai đánh cô.



Lần này cảnh sát ngay cả Minh Thù cũng chẳng tìm, trực tiếp xem máy giám sát rồi thu đội về.



Nếu không phải do Nhật Mộ Trường Giang bảo vệ, có khi Lâm Dư Tâm đã bị mang về cục cảnh sát giáo dục. 



Tất nhiên đây là chuyện sau này.



Minh Thù lúc này đang ra khỏi quán rượu, cô liếc mắt xem giờ, vừa đúng chín giờ.



Minh Thù hít thở sâu một hơi, sương trắng tản ra. 



Cô xốc lại trang phục, bỏ đi, cho dù quá giờ cũng phải tìm chỗ nào đó ăn một bữa rồi hãy nói tiếp.



Khi về, nếu Sở Hồi có làm loạn thì cũng có sức trừng trị hắn.



Ôi! Hoàn hảo! 



"Chị, khi nào chị về?" Giọng nói mệt mỏi của Sở Hồi từ bên kia truyền đến: "Chị bảo là chín giờ? Bây giờ cũng gần mười giờ rồi đấy."



"Gấp gáp cái gì, tôi là mẹ hay là bảo mẫu của cậu đây?"



"Em muốn gặp chị." 



Giọng nói Sở Hồi mềm mại, nhẹ nhàng như nói nhỏ bên tai cô, lại khiến trong lòng cô có chút ngứa ngáy.



Tiểu yêu tinh.



Có những lúc biết rõ là giả nhưng lại không khống chế được vì hắn mà mơ hồ. 



"Tôi là người mà cậu muốn gặp là gặp chắc?" Đương nhiên chuyện này cũng chẳng ngăn được cô tiện miệng mà tức giận với hắn: "Im lặng chút đi, đừng quấy rầy tôi."



Minh Thù bảo tài xế đi nhanh một chút.



Tài xế rất bất đắc dĩ: "Cô gái à, tuyết rơi nặng hạt như vậy, tôi đâu dám đi nhanh chứ, bạn trai thúc dục sao?" 



Minh Thù chỉ cười cười, không phản bác lại.



Tuyết rơi nặng hạt phủ kín đường, tài xế nói vòng vo, trở về khu nhà đã là mười một giờ rồi.



Minh Thù rất lâu không nghe thấy giọng nói của Sở Hồi. 



Lên lầu mở cửa, hành động liên tục cực kỳ lưu loát.



Phòng khách thắp một ngọn đèn nhỏ, từ đỉnh đầu bao phủ thiếu niên trong quầng sáng.




#Đào sâu về tiểu Bạch Liên Lâm Dư Tâm.# 



Trên diễn đàn, tiêu đề này đột nhiên trở nên được quan tâm.



Minh Thù buổi sáng đã làm "tàu ngầm" theo dõi, tiêu đề này là do Lưu Quang Vũ đăng lên, cô ấy trực tiếp đặt tên.



Viết về yêu hận tình thù từ khi cô ấy và Lâm Dư Tâm quen biết đến buổi lễ trao giải hàng năm. 



Khi Lâm Dư Tâm vừa mới gửi bài đi, vẫn chưa quen thuộc quy tắc nên làm quen với Lưu Quang Vũ.



Vì Lâm Dư Tâm nói rất dễ nghe, nên Lưu Quang Vũ nhanh chóng xem cô ta là người bạn cùng giới tốt bụng.



Sau đó biết các cô ở cùng một thành phố, rất thuận tiện cho việc gặp mặt. 



Sau khi gặp mặt, quan hệ càng tốt hơn thật là vô cùng thân thiết.



Lúc không có việc gì làm, hẹn nhau đi ăn cơm, xem phim, dạo phố.



Lâm Dư Tâm mặc dù nói chuyện rất cẩn thận, nhưng thi thoảng vẫn lộ ra sơ hở nhỏ. 



Trước kia là Lưu Quang Vũ tin tưởng cô ta nên không quan sát tỉ mỉ.



Lúc này, qua đoạn ghi âm nói chuyện phiếm mà Lưu Quang Vũ phát ra, mọi chuyện không như thế nữa.



[Tiểu Vũ, cậu xem "Quan sủng" chưa? Ờ, tớ xem rồi, cũng không tồi, chỉ là thấy kịch bản của cô ta hơi kỳ lạ, tại sao nam chính lại ở trước mặt hoàng đế mà hiểu nhầm nữ chính?] 



[À? Tớ từng viết thế sao? Làm gì có nhỉ... Chắc không phải đâu, tớ viết không phải như thế mà.]



"Quan sủng" là bản bị người hâm mộ của Lâm Dư Tâm ghét kinh khủng.



Những cuộc nói chuyện phiếm như vậy được ghi lại rất nhiều. 



Không biết Lưu Quang Vũ tìm được ở đâu đám người hâm mộ của Lâm Dư Tâm, như trong đoạn ghi âm cuộc nói chuyện.



Bên trong có khá nhiều lời an ủi người hâm mộ của Lâm Dư Tâm, thực tế lại càng thu hút những lời không phân biệt được của người hâm mộ.



Minh Thù cảm thán một tiếng: "Bà chị này chắc chắn là tốt nghiệp khoa quốc ngữ rồi... Muốn chết à! Bỏ xuống cho ta!" 



Thú nhỏ đang chất đống đồ ăn vặt, lông dựng hết lên, cầm đồ ăn vặt bỏ vào không gian của mình, nhìn Minh Thù lè lưỡi làm mặt quỷ.



Minh Thù vươn tay tóm lấy nó.



Thú nhỏ lập tức từ phía Kim Nguyên Bảo chạy tới. 



Minh Thù chưa bắt được thú nhỏ, tiện tay lật người Kim Nguyên Bảo lại.



Kim Nguyên Bảo đạp đạp chiếc chân ngắn, nhỏ: "..."



Sao người bị thương luôn là nó vậy?