Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 105 : Công Chúa Trấn Quốc (11)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Chuyện thứ hai, nói là để tham khảo ý kiến Minh Thù, cuối cùng cũng do hoàng đế tự quyết định.



Hoặc là Trình Cẩm Tú, hoặc là Hoài Vương tự mình tìm một người, nói chung hắn phải thành hôn trong vòng một tháng.



Hoài vương không đồng ý cũng không phản đối, chỉ im lặng đáp trả, hoàng đế coi như là hắn đồng ý, rồi cho bọn họ lui ra.



Cho nên, hoàng đế nói với ngươi "ta với ngươi thương lượng" "ngươi tới góp ý một chút", nhưng thật ra trong lòng hắn ta đã có đáp án.



Cho nên...



Rốt cuộc, gọi trẫm tới làm gì chứ?



Hoài Vương đi trước Minh Thù một bước, nhưng lúc Minh Thù đi ra, hắn còn đứng ở cửa.



"Vì sao liên tục giúp ta?" Hắn hỏi.



Minh Thù lấy ra một túi đường, lắc lư đi qua, giọng điệu nhẹ nhàng:



"Cảm tạ hoàng thúc đưa ta về, ta là người có ân báo ân."



Khuôn mặt nàng tràn đầy ý cười, dịu dàng lưu luyến như gió xuân tháng ba thổi qua mặt hồ, sóng nước lăn tăn.



Đó không phải là vô tâm vô tư đơn thuần hay ấu trĩ, ngược lại, nàng rất thông minh.



"Đưa ngươi về là chủ ý của Diệp Tùng, về sau không cần nhập nhằng với chuyện bản vương."



Hoài Vương đè nén nghi ngờ trong lòng với nàng, chắp tay đi trước.



Minh Thù cắn cục đường, nghiêng đầu, ném thật hay đấy!



Ném trẫm cái gì mà ném, có bản lĩnh thì đi tạo phản đi.



Đồ ăn vặt của trẫm!



Trên đường đi từ Ngự Thư phòng ra, Minh Thù chỉ có thể vừa ăn vừa đi theo sau Hoài Vương, nhưng mà trên đường nàng nhìn thấy hoa sen trong Ngự Hoa viên, nên liền chạy đến hái hạt sen, đường ai nấy đi với Hoài Vương.



Đài sen mọc ở giữa hồ nước, không có thuyền và dụng cụ, Minh Thù chỉ có thể dùng tiên đoán.



[...]



Tiền bối giới tiên đoán biết ký chủ dùng tiên đoán để lấy đồ ăn, sẽ từ trong đất nhảy ra đánh chết nàng.



"Đồ chơi này, ngoại trừ có thể làm đồ ăn thì còn có thể làm gì?"



Nàng thử qua cái loại tiên đoán vĩ đại, như làm hoàng đế băng hà, hoàng cung biến mất, nhưng mà cũng không có tác dụng gì, tất cả đều là khoác lác.



[Thuật tiên đoán và ngôn linh thuật có phân chia rõ ràng, cô không cần lấy thuật tiên đoán làm thành ngôn linh thuật.]




Tại sao lại xuất hiện ở đây nhỉ!



Minh Thù hất hất: "Ngươi đi mà hỏi nó."



Hài Hòa Hiệu không nói gì, nó không có cách giao lưu cùng một con "động vật".



Quên đi, dù sao sức chiến đấu của ký chủ càng cao, lại càng dễ thu thập giá trị thù hận, lợi nhiều hơn hại.



Trong nháy mắt, khi thú nhỏ há mồm muốn cắn mình, Minh Thù ném nó xuống đất:



"Xô người bên kia xuống nước đi."



Thú nhỏ run rẩy lông, cực kỳ tức giận, trong lòng rít gào.



Sao ngươi không tự đi.



Dựa vào cái gì muốn ta đi!



Ta không đi!



"Nếu ta có năng lực kia, cần ngươi sao?"



Bên kia nhiều người như vậy, thân thể gà rù này đánh một cái cũng khó khăn, nàng lại không ngốc, đương nhiên là không thể tự đi.



Minh Thù lấy chân đá nó: "Chạy nhanh đi, bằng không..."



Thú nhỏ tức khắc cảnh giác, đôi mắt đen nhánh như hắc bảo thạch kia, nhìn chằm chằm Minh Thù. 



Minh Thù tươi cười nhợt nhạt: "Trừ thức ăn."



Thú nhỏ vừa phục tùng, một giây sau liền dựng đứng lông mao, ở trên mặt đất dùng sức nhảy lên. 



Ngươi lại bắt nạt ta, lại bắt nạt ta, ngươi dựa vào cái gì mà bắt nạt ta!



"Không được ăn đồ của ta."



Thú nhỏ tức khắc ỉu xìu, rầm rì đem chân ngắn thu lại, co thành một cục bánh trôi, nhanh như chớp lăn qua bên hồ.



Thú nhỏ làm việc hiệu suất rất nhanh, Trình Cẩm Vân và Vinh Hoa công chúa bị một trận "gió lốc" đẩy xuống dưới nước.



Nó buồn bực chạy trở về, vừa định bò lại trên người Minh Thù tiếp tục ngủ, ai biết lại nhào vào khoảng không, ăn một miệng bùn.



Thú nhỏ: "..."



Lão tử phải đổi chủ nhân!