Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1060 : Thủ lĩnh tại thượng (9)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Thủ lĩnh Lợn Rừng nhìn Minh Thù và tộc nhân, đem hàng tích trữ của bọn họ quét một lượt sạch sẽ.



Minh Thù đứng ở trên đất trống nhìn bộ tộc Lợn Rừng, thủ lĩnh Lợn Rừng thân thể cao lớn co lại thành một dúm, không hiểu sao có chút thương cảm.



Minh Thù hỏi: “Biết lỗi rồi sao?” 



Thủ lĩnh Lợn Rừng liên tục gật đầu: “Đã biết đã biết, ta cũng không dám nữa.”



Bà nó còn dám nữa sao!



Đao vũ khí kỳ quái thì thôi, còn có thứ có thể trực tiếp đem mặt đất thành cái hố lớn như vậy 



Hắn cũng không dám tưởng tượng, hôm đó nếu như hắn chạy nhanh một chút, bản thân hắn phải chăng sẽ bị nổ banh tành.



“Ngoan.”



Minh Thù vẫy tay, cho các tộc nhân rút lui trước. 



“Dao Lạc, Dao Lạc, cứu ta, nhanh cứu ta...”



Giọng nói hoảng sợ truyền tới từ phía bên cạnh.



Nhĩ Nhã và tộc nhân còn lại bị buộc chung một chỗ, Nhĩ Du đơn độc nằm ở một bên đã ngất đi, con gái thủ lĩnh Lợn Rừng ở bên cạnh. 



Tiếng vừa rồi chính là của Nhĩ Nhã.



Thủ lĩnh Lợn Rừng nhanh chóng lên tiếng: “Dao... Dao Lạc thủ lĩnh, cái này... những người thú này, người... muốn mang về không?”



Hắn hiện tại đâu còn còn dám giữ những người thú này nữa. 



Minh Thù nhìn ánh mắt Nhĩ Nhã, giọng nói chậm rãi: “Không cần, coi như là đổi của ngươi nhiều thức ăn đi.”



Tộc nhân phía sau: “...” Về sau thủ lĩnh có phải cũng bắt bọn họ đổi thức ăn hay không?



Thủ lĩnh thật đáng sợ. 



Thủ lĩnh Lợn Rừng: “...”



Đây là diệt trừ kẻ chướng mắt sao?



Dù sao cô mới vừa lên chức, Nhĩ Nhã và Nhĩ Du... 



Thủ lĩnh Lợn Rừng cảm giác mình lĩnh ngộ được chân lý, âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không cho Nhĩ Du bọn họ trở về.



Minh Thù khoát tay, rời đi trong tiếng thét chói tai của Nhĩ Nhã.



Thủ lĩnh Lợn Rừng đầu cũng không dám ngẩng lên, mãi đến khi Minh Thù đi ra một khoảng cách, hắn mới thoáng ngẩng đầu. 



“Phù phù...”



Thủ lĩnh Lợn Rừng thở dốc, giống như cá sắp chết khô.



Quá dọa người. 




Minh Thù bình tĩnh bổ sung hết.



Người thú tuy là chuyển đổi thành hình người, nhưng vẫn có thể nhận ra, những người thú trước mặt này chắc là bộ tộc Chó Mực. 



Bộ tộc được đánh giá thấp kém nhất quanh đây.



Người thú dẫn đầu bộ tộc Chó Mực quan sát Minh Thù: “Bộ tộc Khổng Tước?”



“Bộ tộc Khổng Tước lại để một giống cái đơn độc đến đây, điên rồi sao?” 



“Ha ha, ngày hôm nay để cho chúng ta gặp phải, nhìn thấy chúng ta không chạy còn dám xông lên, cũng chỉ trách cô ta xui xẻo.”



Minh Thù đồng ý gật đầu: “Xin nhớ những lời này của các ngươi.”



Bộ tộc Chó Mực: “...” 



Dường như có chút không đúng, giống cái này làm sao không có chút hoang mang nào?



Người thú dẫn đầu suy nghĩ một lát: “Chậc, đem cô ta bắt lại mang về.”



Nếu là chính mình tự tìm tới cửa, vậy không được trách bọn họ. 



Ở chỗ này, một người thú mất tích là chuyện rất bình thường, chỉ cần bọn họ không thừa nhận, ai biết là bọn họ bắt nào.



Người thú không có ý tốt lập tức nhìn Minh Thù.



Các người thú liếc nhau, đồng thời hướng phía Minh Thù nhào qua, mục tiêu là cánh tay của cô. 



Minh Thù ngón tay bóp kêu "răng rắc", khóe môi mỉm cười hoàn mỹ, ánh mắt dịu lại nhìn người thú đang lao tới.



Kế tiếp…



Rút đao thôi! 



Bộ tộc Chó Mực cũng chưa từng thấy qua đao, trên mặt đao hiện lên tia sáng lạnh, những khuôn mặt “chó” đều ngơ ngác.



Cái này là vật gì vậy...



Cô ta từ đâu rút ra? 



“Đừng đứng đực ra đó, xông lên đi về phía trước!” Lúc Minh Thù rút đao, đám người thú này đứng lại, lúc này đang phòng bị nhìn cô.



Minh Thù vui vẻ hướng đám người thú vẫy tay.



Thử xem đao mới của trẫm. 



[Ký chủ, rốt cuộc cô có bao nhiêu đao?]



Minh Thù cũng không biết, mấy thứ này kỳ thực đều là thú nhỏ làm ra, thú nhỏ đại khái là có... bộ sưu tập?



Nhìn thấy thứ gì đều ném vào không gian, trừ đồ ăn ra còn lại toàn bộ đều chất đống thành núi trong không gian.