Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1068 : Thủ lĩnh tại thượng (17)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Ánh mắt thủ lĩnh Chó Mực nhìn Ôn Noãn đang ở phía sau Minh Thù, hiện lên ánh mắt hung ác, lúc sau hơi thu lại: “Là ta không suy nghĩ chu đáo, mời bên này.”



Thủ lĩnh Lợn Rừng khéo léo cười cười với Minh Thù.



Tư thế này của hắn, càng làm cho những người thú còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. 



Có thể tiêu diệt người thú của bộ tộc Báo Đốm, còn nhận được sự đối đãi như vậy của thủ lĩnh bộ tộc Lợn Rừng, giống cái này…



Nghe nói, cô còn có vũ khí rất lợi hại.



Ánh mắt thủ lĩnh Chó Mực luôn đặt trên người Ôn Noãn, ánh mắt xanh biếc kia, giống như thấy con mồi nào đó. 



Ôn Noãn hơi sợ, trốn tránh phía sau Danh Chiết.



Danh Chiết tốt xấu gì cũng là giống đực, coi như hắn thực ra cũng rất nhút nhát, nhưng vẫn ưỡn ngực che chở Ôn Noãn.



Thủ lĩnh Chó Mực hừ lạnh một tiếng, giao phó người thú đi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. 



Đương nhiên sẽ không có gian phòng nào, có thể có một túp lều là đã tốt lắm rồi.



Người thú đi cùng Minh Thù không nhiều lắm, Danh Chiết và Ôn Noãn…



Vì sao phải mang theo người không có khả năng chiến đấu như Ôn Noãn? 



Vì để ở sơn cốc không yên tâm, lỡ như bị sói tha đi thì biết làm sao?



Đầu bếp nữ là phải mang theo bên người.



[Cô là vì tham ăn.] 



Minh Thù không để ý tới Hài Hòa Hiệu.



Thủ lĩnh Chó Mực là chủ nhà, buổi tối sẽ chuẩn bị thức ăn, nhưng mà có thể tham gia đều là thủ lĩnh người thú hoặc là đại diện thủ lĩnh.



Những người thú còn lại chỉ có thể tự giải quyết. 



Minh Thù nghe nói toàn bộ buổi tiệc đều là thịt, nghĩ cũng không cần liền từ chối, phái Danh Chiết đi tham gia.



Danh Chiết: “…”



Thật sợ hãi đám người thú kia sẽ ăn luôn thịt hắn. 



“Cầm lấy!” Con dao sáng loáng để trước mặt Danh Chiết: “Ai dám gây chuyện với ngươi, trực tiếp chém.”



Danh Chiết đã rất quen thuộc với dao, phòng bếp của Ôn Noãn có một bộ…



“Thủ lĩnh, ta chém không thể thắng?” Đối phương đều là người thú ăn thịt, hung hãn không gì sánh được. 



Hắn chỉ là một con khổng tước xinh đẹp như hoa!




Đột nhiên đuôi của Nhiếp Phàm quét qua phía Minh Thù, Minh Thù chớp mắt, vào lúc cái đuôi sắp đánh tới chỗ cô mới nhảy qua bên cạnh. 



Đuôi theo sát tới.



“A Phàm cẩn thận, cô ta có vũ khí kỳ quái.” Hồ Cửu nhắc nhở Nhiếp Phàm.



Mà dường như cùng với tiếng nhắc nhở của Hồ Cửu, đồng thời Minh Thù lấy ra một cây đao hướng phía đuôi Nhiếp Phàm chặt xuống. 



Trực giác của người thú cảnh báo nguy hiểm với Nhiếp Phàm.



Hắn nhanh chóng thu lại đuôi, quét trúng cái lều bên cạnh, lều bị sập.



Trong lúc nhất thời bên này là tiếng đổ sập rầm rập, người thú ở xa xa nghe thấy âm thanh, nhao nhao chạy tới. 



Nhiếp Phàm hóa thành hình thú, những thứ xung quanh lều gỗ, toàn bộ bị lùa xuống đất.



Giữa đống lộn xộn, một người một rắn, tốc độ nhanh chóng hoán đổi vị trí.



“Sao lại đánh nhau?” 



“Đó không phải là bộ tộc Rắn Độc Nhiếp Phàm sao? Tại sao lại ở đây?” Mọi người đều đi dự tiệc rồi, Nhiếp Phàm lại ở chỗ này, đủ để làm người ta cảm thấy kỳ quái.



“Là Dao Lạc… Mau nhìn đồ trên tay của cô ta, thực sự phát sáng.”



Phát sáng là không thể, chỉ là ánh trăng khúc xạ qua cây đao. 



"Leng keng."



Đuôi đụng trên lưỡi dao, "rầm rầm".



Minh Thù nghiêng người né đuôi, đao lại bị đuôi quấn lấy, đầu rắn Nhiếp Phàm cuốn lại chợt từ trên cao lao xuống, lộ ra răng nanh sắc bén. 



Minh Thù không thể lui được nữa.



Hồ Cửu khép lại da thú mỏng manh che chở cơ thể, khóe miệng chậm rãi cong lên, nở nụ cười.



Lần này, cô không tin, cô ta còn có thể sống sót. 



Vào thời điểm Hồ Cửu cảm thấy Minh Thù chết chắc rồi, Nhiếp Phàm đột nhiên co đuôi lại, tiếp đó toàn bộ cơ thể rắn nhanh chóng thu nhỏ lại, biến trở về hình người rớt xuống đất.



Biểu cảm trên gương mặt Hồ Cửu cứng đờ.



Sao lại thế... 



Cô kinh ngạc nhìn về phía Minh Thù.



Minh Thù lắc lắc đao: “Khí lực vẫn còn mạnh.”