Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1078 : Thủ lĩnh tại thượng (27)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


“Ta nói...”



Thủ lĩnh Chó Mực nằm co quắp trên mặt đất, yếu ớt chịu thua.



Minh Thù buông hắn ra, ánh mắt đầy ý cười liếc nhìn con chó to lớn nằm trên mặt đất: “Nói cho ngươi biết, nếu như ngươi chịu nói sớm một chút thì đã không phải chịu loại đau khổ này rồi.” 



Thủ lĩnh Chó Mực: “...”



Minh Thù ngồi xuống, hai chân bắt chéo hất lên: “Nói đi.”



Thủ lĩnh Chó Mực thở hồng hộc: “Là... Là... Là Vu Linh.” 



Minh Thù nheo nheo mắt: "Mọi người chẳng phải đã nói ta chính là Vu Linh sao? Ta đang ở trước mặt các ngươi, các ngươi còn muốn triệu hồi ta sao? Lại còn không dâng lên chút tế phẩm nào vậy thì làm sao có thể thành công được."



Thủ lĩnh Chó Mực: “...” Chẳng lẽ trong lòng ngươi không có chút nào nghi ngờ về việc liệu ngươi có phải Vu Linh hay không sao?



Minh Thù tặc lưỡi hai tiếng: “Các ngươi lại phản bội ta mà tôn thờ người khác là Vu Linh sao.” 



Vẫn còn có Vu Linh thật tới đoạt ngôi vị của trẫm sao.



Thủ lĩnh Chó Mực: “...”



Thủ lĩnh Chó Mực mệt mỏi, không muốn cùng với người thần kinh này nói chuyện thêm nữa. 



Minh Thù quay trở lại chủ đề chính: “Làm sao ngươi biết cách triệu hồi Vu Linh chứ?”



Thủ lĩnh Chó Mực trên người vẫn còn vô cùng đau đớn, chỉ có thể trả lời.



Chuyện này phải bắt đầu kể từ núi thần thú. 



Những người thú quái dị đều bị ném vào núi thần thú, mà núi thần thú cũng chỉ có những người có thân phận và địa vị mới có thể đi vào đó.



Có một lần thủ lĩnh Chó Mực đến núi thần thú để vứt bỏ người thú quái dị.



Con đường này hắn cũng đã đi qua rất nhiều lần, nhưng lần đó thời điểm hắn vứt người thú quái dị xuống, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo. 



Không phải là loại cảm giác lạnh lẽo thông thường.



Từ dưới đáy cái hố to dùng để vứt bỏ người thú quái dị thổi lên.



Hắn nghĩ ném xong người thú sẽ mau chóng rời đi. 



Nhưng mà hắn vừa ném người thú dị dạng xuống, liền thấy một đám khói đen từ dưới thoát ra, thủ lĩnh Chó Mực đâu có gặp qua cảnh tượng kỳ quái này bao giờ, vội co giò lên chạy.



Trong lúc hoảng loạn, thủ lĩnh Chó Mực không biết dẫm phải cái gì mà rơi từ trên núi xuống một cái hố lớn.



Sau đó, hắn liền hôn mê bất tỉnh. 



Khi hắn tỉnh lại, hắn liền nhìn thấy Vu Linh.



Bốn phía đều là xương cốt trắng xoá, Vu Linh chỉ bay dập dờn ở trên đám xương trắng, âm u biến hoá kỳ lạ.




“Vừa gặp mặt đã hành lễ với ta lớn như vậy, ngươi rốt cuộc sùng bái ta đến mức nào rồi đây?” Minh Thù vẫn ung dung nhìn tên thần kinh ở trên mặt đất.



Tên thần kinh Lạc Yến: “...” 



Đây chẳng qua là do thân thể hắn không tốt!



Có quan hệ với cô sao.



Lạc Yến nhếch miệng lộ ra một nụ cười đúng chuẩn thần kinh: “Đã lâu không gặp nha.” 



Minh Thù rút chân của mình về, muốn đá Lạc Yến một cái làm quà gặp mặt.



Lạc Yến lăn khỏi chỗ, tuy là chật vật nhưng rồi cũng tách ra.



“Vẫn cứ không đáng yêu như thế.” Lạc Yến cười "hì hì" chống thân thể từ dưới đất bò dậy, phủi phủi bụi trên phần da thú. 



“Tự nhiên cũng không sánh được với sự đáng yêu của ngươi.” Minh Thù có ý đồ nói: “Ngươi nhất định chính là người tuyệt nhất nhân gian đó.”



Lạc Yến liếc mắt nhìn tấm da thú trên người mình, rồi lại nhìn quần áo một màu xanh da trời huyền ảo trên người Minh Thù...



Đều là người thú, tại sao lại phân biệt chủng tộc chứ? 



Dựa vào cái quái gì mà lại có quần áo đẹp mắt như vậy.



Lạc Yến nhìn quanh bốn phía: "Ta không nghèo như ngươi, Kỳ Ngự đâu?"



“Tìm hắn làm gì?” Tiểu yêu tinh là người mà ngươi muốn tìm là có thể tìm thấy sao? 



Lạc Yến thấy bộ dạng bình tĩnh của Minh Thù, trong lòng hiểu rõ, cô quả nhiên cái gì cũng biết.



Hắn thu lại nụ cười, giọng nói chân thật: “Hắn ở đâu, ta có việc quan trọng tìm hắn.”



“Giết hắn? Hay là muốn hợp sức với hắn giết ta?” 



“...” Lạc Yến lại bắt đầu cười ha hả: “Ngươi sợ ư?”



Minh Thù nhếch miệng: “Ngươi muốn chết được đẹp mắt một chút, thì ngay bây giờ có thể đâm ta một đao.”



Minh Thù thân thiết đưa cho Lạc Yến bên cạnh con dao làm bếp. 



Lạc Yến khóe miệng giật một cái: “...”



Cái tật hễ một lời không vừa ý, liền đưa dao cho kẻ địch của cô ta rốt cuộc không thể khỏi được sao!



Ỷ vào việc bản thân không thể chết được nên muốn làm gì thì làm đúng không! 



***



(*) Vu Linh: là phù thuỷ về tâm linh.