Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 110 : Công Chúa Trấn Quốc (16)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Minh Thù ngầm chọc chọc vài cái mới về Thần Thiên Từ.



"Tiểu Từ."



Tay Minh Thù vừa chạm vào cửa phòng, giọng nói hiền hòa của Từ chủ vang lên từ đằng sau.



Minh Thù để lộ khuôn mặt tươi cười, xoay người:



"Từ chủ, trễ như thế này còn chưa ngủ sao?"



Từ chủ lắc đầu thở dài, rất không đồng ý nói: "Ngươi làm loạn quá tiểu Từ, trước đây ngươi không như thế."



Nếu Thần Thiên Từ sắp xếp người bảo vệ nàng, khẳng định biết nhất cử nhất động của nàng.



"Người sẽ thay đổi mà."



Minh Thù cười: "Ta không thể vĩnh viễn sống như trước đây."



Từ chủ đương nhiên biết con người sẽ thay đổi, nhưng thay đổi này của nàng cũng quá lớn.



Luôn cảm thấy...



Như thay đổi thành người khác.



Từ chủ mệt mỏi phất tay: "Chuyện bên Vinh Hoa công chúa đã xử lý tốt, đi vào nghỉ ngơi, nếu bệ hạ phái người đến điều tra, ngươi không nên nói bậy phối hợp một chút, người hãm hại ngươi, ta sẽ xử lý."



"Được."



Minh Thù nhanh chóng đồng ý.



Nàng đẩy cửa phòng đi vào, Từ chủ đứng bên ngoài một lúc mới rời đi.



Gian phòng không có gì khác với lúc nàng rời đi, nhưng Minh Thù đứng ở cửa một lát không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm sau tấm bình phong trong phòng.



"Nửa đêm, vào khuê phòng cô nương nhà người ta, chuyện này cũng không giống chuyện Vương gia có thể làm ra."



Sau tấm bình phong không có tiếng động, Minh Thù rất có kiên nhẫn chờ.



Trẫm có, chính là thời gian và kiên trì.



Sau thời gian uống cạn một chén trà, người sau tấm bình phong cuối cùng cũng nhịn không được, xoay người đi ra.



Một thân vương phục màu đen, ngoại trừ Hoài Vương còn có thể là ai.



Diệp Tùng cũng ra theo, ánh mắt không dám tùy tiện nhìn loạn, tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình.



"Trấn Quốc công chúa, cấu kết thích khách cướp công chúa một nước."



Hoài Vương đi ra, chính là ra oai phủ đầu, đem quyền chủ đạo nắm ở trong tay.



Minh Thù nhướng mày: "Ừm, ngươi muốn thế nào?"



"Mượn phòng công chúa trốn một chút."
Diệp Tùng kinh hồn bạt vía, lẩm bẩm nói:



"Bệ hạ cũng quá lớn mật, lại đem bức tranh cho Trấn Quốc công chúa."



Hoài Vương cười nhạt: "Thần Thiên Từ, mới là nơi an toàn nhất."



Thần Thiên Từ cất giấu bao nhiêu bí mật, lại cất giấu bao nhiêu cao thủ.



Vị kia đem bức họa đặt ở Thần Thiên Từ, hành động thông minh.



"Hoài Vương điện hạ."



Giọng nói bi thương, ở trong bóng tối vang lên.



Diệp Tùng dựng cả tóc gáy, trong lòng ảo não, hắn lại không cảm nhận được có người đến gần.



"Hoài Vương không cần lo lắng."



Từ chủ trong chỗ tối đi tới, trên mặt mang theo ý cười hiền lành:



"Hoài Vương đêm khuya đến chơi, lão phu đã không nghênh đón từ xa."



"Là bản vương thất lễ."



Ngoài miệng nói thất lễ, nhưng giọng nói và hành động kia, cũng không có phân nửa tư thái thất lễ.



"Ha ha."



Từ chủ cười nhẹ hai tiếng: "Năm đó, Hoài Vương điện hạ rời đi, vẫn còn là trẻ con, không ngờ thoáng cái đã nhiều năm trôi qua như vậy."



Hoài Vương im lặng.



Từ chủ vuốt râu mình, tiếp tục nói: "Thần Thiên Từ không muốn dính dáng đến những tranh đấu vô vị này."



Hoài Vương nói: "Đến bây giờ, Thần Thiên Từ không thể không quan tâm."



Từ chủ thở dài: "Thần Thiên Từ bảo vệ hoàng thất qua nhiều triều đại, đây là số mệnh không thể tránh thoát. Thế nhưng tiểu Từ, lão phu muốn nàng an ổn sống đời này."



"Nàng thân là nhà tiên tri, không thể sống yên ổn qua ngày."



"Cho nên lão phu có chuyện muốn nhờ." Từ chủ đổi đề tài.



Hoài Vương bỗng dưng không lên tiếng.



Trong lòng có tia sáng điên cuồng xẹt qua, hắn chỉ muốn duy trì thiết lập cố định, vì sao luôn có người muốn phá thiết lập của người khác.



Để hắn làm Vương gia cao ngạo lạnh lùng không tốt sao?



***



(*) Lưỡng bại câu thương: Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Truyện Trương Nghi Liệt".