Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1142 : Lão bản không hẹn (10)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Minh Thù trở về kêu người điều tra chiếc xe kia, theo dõi được một lúc thì chiếc xe đó đã biến mất.



Căn bản không điều tra được là ai làm.



Người khác không điều tra được, thế nhưng Hài Hòa Hiệu điều tra được. 



Nhưng Hài Hòa Hiệu không chịu phối hợp.



Vì không có giá trị thù hận.



Đối với việc không có giá trị thù hận, Hài Hòa Hiệu từ trước đến nay đều từ chối, vô cùng có nguyên tắc tuyệt đối không lay chuyển được. 



Hài Hòa Hiệu không phối hợp, Minh Thù không làm gì được nó, chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.



Trên thế giới này, không có đồ ăn vặt... chuyện mà tiền làm không được, cho dù có đó cũng là vì không đủ tiền!



"Ừ, điều tra được lập tức gọi cho tôi." 



Nếu như chiếc xe kia chỉ là vô tình gây sự, cô bỏ qua lười quan tâm, dù sao tự mình tiểu yêu tinh cũng có thể giải quyết, thế nhưng chiếc xe kia là muốn mạng của tiểu yêu tinh.



Minh Thù cúp điện thoại, hoang mang đi xuống lầu.



Thường ngày đã sớm không thấy bóng dáng Kiều Thành nhưng hôm nay lại ở nhà. 



"Cha!" Minh Thù nhanh chóng lao xuống lầu: "Đây là kem con mua!"



Kiều Thành đang ăn kem gật đầu: "Đúng vậy, sao vậy?"



Minh Thù: “...” Ngươi ăn kem của ta, còn hỏi ta sao vậy! 



Đánh nhau với cha xử lý mấy năm?



Kiều Thành hết sức chăm chú nói yêu cầu: "Cha không thích vị sô cô la, lần sau nhớ mua vị ô mai."



Minh Thù: “...” 



Đường đường là một người đàn ông lại ăn vị ô mai cái gì chứ!



“Mẹ, mẹ...” Minh Thù nhìn lên lầu gọi.



"Suỵt suỵt! Đừng gọi!" Kiều Thành xua tay với Minh Thù. 



"Sáng sớm làm cái gì?" Thôi Du Tuệ đang trang điểm từ trong phòng đi ra: “Cha con hai người sao nữa?”



Lúc Thôi Du Tuệ đi ra, Kiều Thành đã đẩy kem qua phía Minh Thù, cầm lấy báo bên cạnh giả bộ đọc.



Minh Thù: “...” 



"Tiểu Khởi, mới sáng sớm sao lại ăn kem?"
"Không có tôi, cô vẫn có thể tìm người khác, không có chuyện gì là không được." Lúc Úc Kinh nói câu này, phảng phất có chút mỉa mai, mỗi một chữ thốt ra đều ác liệt: "Tránh ra." 



Minh Thù vô tội buông tay: "Chàng trai à, tôi không có chặn đường cậu mà?"



Cô đứng sát mép, vị trí này của bọn họ có thể cản Úc Kinh, thế nhưng bên cạnh hoàn toàn có thể đi qua.



Chỉ cần hắn đi qua bên cạnh hai bước. 



Úc Kinh tức giận: "Tôi phải đi từ bên này, thế nào?"



"Không thế nào cả." Minh Thù nghiêng người, đôi mắt liếc nhìn ánh sáng trên sân khấu, âm trầm: "Trừ tiền lương mà thôi."



Úc Kinh: “...” 



“Bà nó!”



Úc Kinh đột nhiên tức giận, vừa lúc Bành Phái đi qua bị dọa giật mình: "Đại ca... Sao anh lại nói chuyện thô tục như vậy?"



Úc Kinh quay đầu trừng Bành Phái. 



Bành Phái: “...”



Đợi Úc Kinh tức giận rời khỏi, Bành Phái ngơ ngác nhìn về phía Minh Thù: "Chị Khởi, đại ca sao vậy?"



“Không phải tỏ tình với cậu thất bại sao?” 



Bành Phái sợ hãi: "Không có, làm sao có thể... Không phải... Làm sao chị biết chuyện này?"



"Nghe thấy."



"Đêm qua chị cũng ở đó?” Bành Phái càng kinh sợ: "Chị ở chung với đại ca? Đêm qua đại ca đã xảy ra chuyện gì?" 



Ngày hôm qua lúc Úc Kinh quay lại, cả người giống như là muốn bùng nổ, bọn họ vất vả lắm mới khuyên nhủ được.



"Không có xảy ra gì cả."



"Không có xảy ra là cái gì?" 



"Là không có xảy ra gì cả."



"Không thể nào, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, chị Khởi, chị nói cho tôi biết đi đêm qua đại ca đã trải qua cái gì?"



Minh Thù nhướng mày mỉm cười: "Tôi không nói cho cậu biết." 



Bành Phái: “...”



Sao trước đây hắn không hề cảm thấy vợ đại ca như thế này chứ?