Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1148 : Lão bản không hẹn (16)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


“Kiều Khởi…” Nhan Tuyết nhìn người đứng ở cửa, trên mặt viết lên mấy chữ không thể tin được: “Tại sao lại là cô? Cô…”



“Vì sao không thể là tôi, nhìn thấy tôi cảm thấy rất bất ngờ sao?”



Toàn thân Nhan Tuyết run lên, nghiến răng nghiến lợi: “Cô muốn làm gì với tôi?” 



Minh Thù buông tay: “Cô đã cảm nhận được rõ ràng như vậy, tại sao còn muốn hỏi tôi.”



Trong đôi mắt Nhan Tuyết dâng lên một cơn lửa giận, nhưng nhiều hơn chính là sự khủng hoảng và sợ hãi, thân thể của cô ta… Cô về sau làm sao dám gặp người khác.



Cô… 



“Kiều Khởi, tại sao cô lại ác độc như vậy.”



Nhan Tuyết căn bản đã quên chuyện này là do ai bắt đầu trước.



Minh Thù cười khẽ: “Đây chẳng phải là điều cô muốn làm với tôi ư, tại sao giờ còn nói tôi ác độc? Được rồi, coi như là tôi độc ác, cô có thể làm gì được tôi? Hận tôi sao? Rất hoan nghênh nha, mời cô dùng hết sự nhiệt tình của cô mà hận tôi đi!” 



Vai phản diện mà không độc ác thì sao được coi là vai phản diện chứ!



Trẫm chính là một nhân vật phản diện chuyên nghiệp đó!



Sắc mặt Nhan Tuyết trắng bệch, nhưng cô không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy. 



Sao cô ta lại biết?



Cô chưa từng thông qua tay bất cứ người nào làm chuyện này, chính là vì sợ bị người khác biết được.



Vì sao người xảy ra chuyện lại là cô, không phải cô ta. 



Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì rồi!



“Một lát nữa Úc tổng sẽ tới đón cô trở về nhà.” Minh Thù tiếp tục nói: "Không cần cám ơn tôi, việc gọi một cuộc điện thoại khiến tôi rất vui, khi có thể vì vị tiểu thư đáng yêu đây mà cống hiến một chút sức lực."



Nhan Tuyết trợn to mắt nhìn Minh Thù: “Cô…” 



Úc Đình?



Úc Đình tới đón cô ư?



Không… 



Không được.



Minh Thù mỉm cười đi ra khỏi cửa phòng, cánh cửa đóng lại "bộp" một tiếng.




Minh Thù cảm thấy lòng thù hận cũng đã tàm tạm, bèn phân phó anh Long: “Ném bọn họ ra ngoài.”



Úc Đình và Nhan Tuyết, cùng với gã trợ lý đã bị đánh ngất đi bị ném ra sân, cánh cửa khép lại tại trước mặt bọn họ. 



Úc Đình vịn vào chiếc xe đậu ở bên ngoài đứng lên, trong tay còn giữ hai tấm hình.



“Úc Đình…” Nhan Tuyết mắt đỏ nhào tới bên người Úc Đình: “Những tấm hình đó đều là giả, không phải em… là cô ta lừa gạt anh…”



Úc Đình trong lúc giật mình mới nhớ ra một vấn đề rất quan trọng. 



“Cô ta tại sao lại quen biết em?”



Cho tới tận bây giờ hắn chưa từng mang Nhan Tuyết tới gặp Kiều Khởi, cô ta tại sao lại có thể quen biết Nhan Tuyết?



Lúc trước, hắn đã bỏ quên vấn đề này. 



“Em… Em không quen cô ta…” Nhan Tuyết lắp bắp.



Úc Đình đột nhiên mở cửa xe, đẩy Nhan Tuyết vào trong xe rồi đóng cửa lại, Úc Đình sầm mặt xé quần áo của Nhan Tuyết, về sức lực Nhan Tuyết làm sao có thể so với Úc Đình.



Trên ngực, từng mảng lớn dấu vết lộ ra. 



Trong đầu Nhan Tuyết trống rỗng.



Có lẽ Úc Đình thích cô, nhưng khi nhìn thấy những dấu vết ở trên người cô thì trong lòng hắn sẽ thế nào?



Người phụ nữ của mình lại bị kẻ khác vấy bẩn. 



Nhan Tuyết biết Úc Đình có bệnh sạch sẽ, cô tình nguyện không tính toán với Minh Thù rồi nhanh chóng rời đi, cũng chỉ vì không muốn để cho Úc Đình biết chuyện này.



Nhưng…



Con tiện nhân kia, cô ta chính là muốn hủy diệt cô, cướp Úc Đình bên cạnh cô đi hay sao? 



Trong đầu Nhan Tuyết nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng đột nhiên bắt đầu khóc: “Úc Đình, xin lỗi, xin lỗi, đêm hôm qua em ở nhà ngủ, nhưng khi tỉnh dậy đã như vậy rồi, em thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi em rất sợ… Xin lỗi, em không cố ý lừa gạt anh đâu.”



Thấy Úc Đình không có phản ứng, Nhan Tuyết cắn răng, quyết định đánh cược một lần: “Em như vậy… sống còn có ý nghĩa gì nữa, chi bằng chết đi cho xong.”



Cô ta bổ nhào về phía trước, cầm lấy dao gọt trái cây rồi hướng về phía cổ tay mình mà cắt một đường. 



Úc Đình ngay lập tức đè lại cổ tay cô, rồi dùng sức ép Nhan Tuyết buông dao gọt trái cây xuống.



Một lúc lâu sau, Úc Đình nói: “Chuyện này… anh sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không để em chịu thiệt thòi.”