Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1151 : Lão bản không hẹn (19)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Minh Thù đem tài sản chỉnh lý lại, sản nghiệp thực ra cũng không nhiều, cô cũng không phải dựa vào cái này để sống.



Có một nơi như vậy, chỉ để cô thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ.



Minh Thù đổi hết toàn bộ tên có thể đổi, người có chút tin tức đều biết đây là thay đổi của thế giới ngầm. 



Trước đây địa bàn mọi người phân tán, mỗi bên chiếm địa bàn riêng, cục diện hiện tại là bị một người độc chiếm.



Nhưng Kinh Thiên... ban nhạc Kinh Thiên của quán bar Khởi Vận, vừa hay trùng hợp với điều này, hay là có chút quan hệ gì?



Nhưng người biết nội tình đều im miệng không nói, cũng có người tìm hiểu ở chỗ đầu sỏ anh Long vốn tưởng rằng dựa vào giao tình trước kia có thể có chút tin tức, kết quả bị nói vài câu cho qua chuyện. 



Nhất thời mọi người không ngừng suy đoán.



Minh Thù làm lão đại mới nhậm chức, chỉ thị công việc đơn giản xuống dưới.



Trở thành vua quán ăn đêm. 



Người xã hội đen: “...” Trước đây cô nói dẫn bọn họ thống nhất xã hội đen là ai? Trở thành vua quán ăn đêm chính là thống nhất xã hội đen sao?



Đạo diễn, kịch bản này không đúng!



Thế nhưng Minh Thù căn dặn, bọn họ không dám không nghe. 



Không nghe sẽ chịu đòn.



Thật đáng sợ.



Hết thảy xã hội thiên hạ đều vén tay áo lên làm cho tốt. 



Lấy Kinh Thiên làm quán ăn đêm đầu tiên, quả nhiên doanh nghiệp bắt đầu đứng lên chuyện làm ăn xung quanh dần dần vắng vẻ, ngay cả câu lạc bộ nhà họ Nhan cũng chịu chút ảnh hưởng, nhưng còn chưa đến mức làm cho câu lạc bộ lớn như vậy xuất hiện nguy cơ.



Nhan Tuyết gần đây không tốt lắm, Úc Đình không biết điều tra được cái gì, đã nhiều ngày không liên lạc với cô.



Cô gọi điện thoại cho hắn, Úc Đình cũng không tiếp. 



Nhan Tuyết sửa soạn trang phục một chút, lái xe đến dưới công ty Úc Đình.



Bình thường cô cũng hay qua đây nên lễ tân không ngăn cô lại.



Nhan Tuyết đi thẳng lên trên, đang chuẩn bị ra khỏi thang máy thì gặp được Úc Đình. 



Nhan Tuyết mắt sáng ngời, nhưng là cô trang điểm không nổi bật, người có chút ảm đạm đáng thương, khiến người khác nhìn thấy có chút lo lắng, cô thấp giọng gọi một tiếng: “Úc Đình.”



Úc Đình để những người khác đi trước.



Đợi thang máy đóng cửa, Úc Đình tối sầm mặt hỏi: “Sao cô lại tới đây.” 



“Úc Đình, em...” Nhan Tuyết nước mắt chảy xuôi xuống: “Em gọi điện thoại cho anh, anh cũng không nghe, em biết em không xứng với anh... em muốn ăn một bữa cơm cuối cùng với anh, được không?”
Điều này có nghĩa là, Nguyễn Tiểu Liên có thời gian làm đồ ăn cho Minh Thù. 



Minh Thù còn cho quản lý Thái đặt mua một bộ đồ làm bếp ở phía sau.



Thái quản lý: “...”



“Kia là ai vậy?” Nguyễn Tiểu Liên nhìn một chàng trai toát lên sự lạnh lẽo, dẫn theo vài người vui cười đùa giỡn đi vào, xung quanh không ít người chào hỏi bọn họ. 



Ngay từ đầu còn tưởng rằng là khách nhưng bọn họ lui về phía sau.



“Bạn trai chị Khởi, tên đứng đầu bảng quán bar chúng tôi, hát chính ban nhạc Kinh Thiên, hát cực hay.” Người bên cạnh trả lời: “Một lát nữa cô nghe qua sẽ biết.”



“Chị Khởi... có bạn trai?” 



“Ừm, ngạc nhiên à.” Người kia thần bí cười hề hề: “Lúc chúng tôi biết cũng rất kinh ngạc, nhưng hai người kia ở chung một chỗ rất xứng đôi, cô thấy sẽ biết...”



“Ừm...”



Úc Kinh làm bạn trai bà chủ, kể cả toàn bộ ban nhạc cũng có tư cách ra vào tự do. 



Minh Thù còn căn dặn quản lý Thái, cho bọn họ hẳn một căn phòng riêng để ra vào, chuyên dành cho bọn họ sử dụng.



Úc Kinh đem đàn ghi-ta cất đi xong, đi đến phòng làm việc Minh Thù tìm cô.



“Không được, quá nhỏ...” 



“Thêm chút lực cũng không được...”



Úc Kinh vừa đi đến cửa, chỉ nghe thấy hai câu như thế.



Cô ở bên trong giấu lão tử làm cái gì! 



Úc Kinh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy cửa đi vào.



Trong phòng, quản lý Thái đang thay quần áo, Minh Thù đứng phía sau dường như đang kéo khóa.



Quản lý Thái là nữ, cảm thấy lúc này hẳn là nên hét lên một tiếng mang tính tượng trưng. 



Nhưng mà cô không thét lên chói tai, Úc Kinh đi ra ngoài trước.



Minh Thù vỗ vỗ bả vai quản lý Thái: “Lần sau mua một cái lớn vào, size S không thích hợp với cô.”



Quản lý Thái chỉ buồn bực: “Rõ ràng là mẫu áo này có vấn đề, cô xem dáng dấp tôi đâu có vấn đề?” 



Minh Thù gật đầu qua loa lấy lệ: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”



Quản lý Thái cầm quần áo đã thay ra, mang theo cái túi khí thế hung hăng đi ra.