Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1154 : Lão bản không hẹn (22)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Úc Kinh không đưa Minh Thù vào nhà họ Úc theo cửa chính mà là đi vào từ phía sau.



“Lục thiếu gia.”



Người làm nhìn thấy hắn, cũng không dám nhìn nhiều chào một tiếng liền đi. 



Người làm ở biệt thự kỳ thực đều rất sợ hắn, ai bảo hắn có bệnh rối loạn lưỡng cực.



Dọc theo đường đi đến lầu bốn, Úc Kinh đứng ở trước cửa một căn phòng, hắn hỏi Minh Thù: “Có thể chờ tôi một chút không?”



“Ừm.” 



Úc Kinh lúc này mới đẩy cửa đi vào.



Minh Thù đi tới đối diện, từ mặt thủy tinh nhìn xuống phía dưới, vừa ngay vườn hoa bể bơi phía sau biệt thự, lúc này có không ít khách đứng ở trên sân cỏ.



Đứng một lát, Minh Thù nghe được âm thanh đầu kia truyền tới. 



“Anh làm cái gì vậy, đây là nhà họ Úc!”



“Trong bụng cô là con của tôi đấy...”



“Anh điên rồi!” 



Minh Thù đạp thảm trải nền đi đến nơi có âm thanh truyền tới, Nhan Tuyết mặc áo cưới trắng như tuyết, bị một người đàn ông chặn tại góc cầu thang.



“Tôi nói sai sao? Nếu không phải là tôi, cô có thể gả cho hắn sao?” Giọng người đàn ông ngang ngược: “Tiểu Tuyết, cô không nên trở mặt.”



“Anh câm miệng!” Nhan Tuyết tức giận thở dốc: “Bị người khác nghe thấy thì làm sao bây giờ?” 



“Yên tâm, tầng này không ai lên đâu.” Người đàn ông rất tự tin.



Nhan Tuyết cố gắng ngăn lại lửa giận, an ủi người đàn ông này: “Tôi gả cho anh của anh, cũng là vì về sau, về sau hắn có thể kế thừa tất cả không phải sao?”



Nhan Tuyết xoa bụng. 



Người đàn ông nâng cằm Nhan Tuyết: “Hứ, cô yêu anh tôi, tôi biết chuyện này, tôi cũng biết cô lợi dụng tôi nhưng không sao cả, hắn nuôi con trai cho tôi, tôi có gì không vui chứ.”



Nhan Tuyết dường như không biết nên nói tiếp thế nào.



Trong lúc nhất thời không lên tiếng. 



Người đàn ông hướng phía Nhan Tuyết hôn một cái.



"Tách..."



Người đàn ông và Nhan Tuyết đồng thời quay đầu, chỉ thấy chỗ rẽ lộ ra một đoạn vạt áo cùng điện thoại di động, người đàn ông buông Nhan Tuyết ra nhanh chóng hướng phía bên này đi tới, đối diện với chủ nhân chiếc điện thoại di động. 




Cháu cả...



Cô ta thật đúng là dám gọi sao! 



Nhìn Minh Thù liền nhớ lại chuyện trước kia, dù biết rõ chuyện này cô cũng là ăn miếng trả miếng, nhưng đáy mắt cũng không khỏi có làn sương mù.



Hắn muốn cùng Minh Thù nói cái gì đó nhưng là ngại vì có Úc Kinh ở đây, dù sao hắn ta vẫn là một trưởng bối nắm một phần cổ phần công ty, Úc Đình đành nén lại kích động.



Minh Thù muốn đưa điện thoại di động cho Úc Đình xem, cô rất ít cân nhắc bước tiếp theo, đi đến đâu tính đến đó thế nhưng Úc Kinh ngăn cô lại. 



Đưa điện thoại di động rút về, học giọng của Minh Thù: “Cháu cả tân hôn hạnh phúc.”



Úc Đình sắc mặt càng kém hơn.



Hắn cùng Úc Kinh gần như cùng tuổi. 



Thân phận lại cách biệt.



Úc Kinh mặc dù không đưa hình của Minh Thù cho Úc Đình xem, nhưng trước lúc cô rời đi vẫn nói một câu: “Cháu cả, phải cẩn thận xem đất của mình có bị người khác cho gieo giống rồi hay không nha.”



Lúc này không kéo giá trị thù hận thì lúc nào kéo giá trị thù hận đây? 



Không thể bỏ qua giá trị thù hận.



Úc Đình đầu tiên là nghi hoặc, sau đó không biết nghĩ đến cái gì,



“Tại sao không để tôi cho hắn xem?” Minh Thù hỏi Úc Kinh. 



“Em cảm thấy bây giờ hắn biết rồi sẽ thế nào?” Úc Kinh dừng một chút: “Hắn biết nhưng rồi cũng sẽ để hôn lễ tiến hành tiếp, hắn sẽ không để bản thân mất hết mặt mũi.”



Hắn hiểu người ngang tuổi hắn, lại kém chức vị chỉ ngang hàng cháu cả.



“Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?” Minh Thù nghiêng đầu: “Tôi chỉ là muốn chọc tức hắn mà thôi.” 



Úc Kinh: “...”



Không phải cô muốn đoạt hắn sao?



Úc Kinh suy nghĩ một chút: “... Chúng ta quay lại cho hắn thấy?” 



“Cũng được!”



Vì vậy Úc Đình nhìn hai người vừa mới rời khỏi lại quay lại.



Chân mày Úc Đình nhíu lại.