Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1157 : Lão bản không hẹn (25)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


“Chị Khởi, chị Khởi…”



Minh Thù vừa bước vào quán đã bị một đám người vây quanh.



Minh Thù giơ cao cảnh giác ôm chặt mấy quả táo nhỏ mình mới mua, hỏi lại: “Làm sao hả?” 



“Chị Khởi, chị đến xem thứ này đi.”



Đám người vây quanh Minh Thù theo cô vào tận bên trong, lúc này đèn lớn trong phòng khách đã được bật lên sáng choang, Minh Thù liếc mắt nhìn thấy một cái hộp đang được để trên mặt bàn.



Trong hộp là xác của một con chuột chết máu me lẫn lộn như bị người ta nghiền nát qua. 



Minh Thù: “…”



Những người còn lại đều không dám nhìn, mấy cô gái nhát gan cũng chỉ dám đứng ở đằng xa.



“Cái này từ đâu đến vậy?” 



“Ngày hôm nay khi chúng tôi vừa mở cửa thì đã thấy nó được đặt ở đó rồi. Bên trên hộp có dán đơn chuyển phát nhanh, ghi tên cửa hàng của người nhận cho nên tôi mới mang vào.” Quản lý Thái nói tiếp: “Ai mà biết được khi mở ra lại là cái thứ đáng ghét này cơ chứ.”



“Còn có thứ gì khác không?”



"Không có..." 



Minh Thù sai người đem vứt cái hộp này đi rồi đi đến phòng giám sát, cái hộp này được một tên chuyển phát nhanh đội mũ, đeo khẩu trang và ăn mặc kín mít mang tới đây rồi đi mất.



Ba ngày liên tiếp bọn họ đều nhận được cái hộp giống như vậy.



Thời gian mỗi lần đưa tới đều không giống nhau, có lúc bọn họ đang bận buôn bán thì kẻ đó lại trực tiếp nhờ khách tới chơi mang vào. 



Người làm trong quán bar Khởi Vận ai nấy đều rất lo lắng sợ hãi, không biết kẻ nào đã gửi thứ này cho bọn họ.



Sang đến ngày thứ năm thì trong cái hộp chứa chuột chết kia còn có thêm một lá thư.



Minh Thù đứng ra làm người vinh dự được đọc lá thư này. 



Viết mấy chữ linh tinh gì thế này?



Minh Thù cảm thấy không đọc nổi liền giao cho quản lý Thái, cô phẩy tay kiểu đế vương bảo: “Niệm đi!”



Vốn dĩ quản lý Thái chỉ muốn xem là tên nào đang chọc ghẹo bọn họ, kết quả sau khi xem xong cô liền rút lui, chỉ sợ tên viết thư này chính là dân học y! 



Cô đưa lá thư cho một thanh niên ở bên cạnh: “Hình như máy lạnh mở lớn quá rồi nên chị cảm thấy hơi chóng mặt, cậu tới niệm hộ chị đi.”



Lá thư được truyền đủ một vòng nhưng vẫn không có người nào đọc nổi.



Đây thực sự là đang khiêu chiến tính nhẫn nại của con người mà! 



Mọi người thảo luận cả nửa ngày cũng nhận ra được mấy chữ quen quen, thế nhưng ghép lại vẫn không thể thành một câu trọn vẹn được nên vẫn hoàn toàn không hiểu lá thư viết gì.
“Có xe đến kìa.” 



Minh Thù đến đây một mình, cô mở cửa bước xuống rồi đứng bên cạnh cửa xe chiếu đèn pin về phía tầng hai, ở đó có vài tên chưa kịp tách ra thì đã bị chiếu vào người.



Minh Thù đi thang máy lên.



Ở đây có không ít người, ước chừng khoảng hơn mười tên. 



“Các ngươi chính là người đã gửi chuột chết cho ta à?”



Ở trên tầng được thắp sáng bằng lửa trong các thùng sắt, bốn phía đều là cảnh hoàng hôn mờ ảo.



“Kiều Khởi…” Một tên côn đồ trung niên lấy ra một tấm hình: “Chính là cô ta.” 



Có một tên hỏi cô: “Cô một mình đến đây sao?”



Kẻ đứng quan sát lúc trước trả lời: “Chỉ có một chiếc xe thôi, phía dưới không có ai đâu.”



Tên côn đồ vừa hỏi câu trên lại tiếp tục nói: “Bà chủ Kiều, chúng tôi muốn thương lượng một chuyện với cô.” 



“Nếu muốn trực tiếp nói chuyện thì ta cũng sẽ không từ chối, nhưng các ngươi gửi chuột chết đến là có ý đồ gì?”



Tên côn đồ: “…” Không phải chỉ là một cô gái thôi sao? Trước tiên phải hù dọa một chút chứ!



“Còn nữa, mấy chữ trên lá thư đó là tên nào viết vậy?” Minh Thù tiếp tục nói: “Cả quán rượu chỉ có mỗi một người đọc được, các ngươi cũng nên chăm chỉ luyện chữ một chút chứ, làm người được hẹn cũng không biết ở đâu mà tới.” 



Tên côn đồ: “…” Bọn họ chỉ tùy tiện đưa cho một tên viết, ai ngờ đâu chữ viết của hắn lại ngoáy thành như vậy!



Tên côn đồ không nhịn được nhổ xuống một bãi nước bọt ra hiệu: “Bà chủ Kiều, mời đi bên này.”



Minh Thù vẫn đứng yên: “Có được ăn không?” 



Tên côn đồ: “…”



“Nếu không có đồ ăn thì các ngươi bỏ ra nhiều công sức như thế để mời ta đến làm gì? Các ngươi cho rằng làm như vậy có thể giác ngộ được ta sao?”



Phản ứng của người bình thường khi gặp chuyện này là như vậy sao? 



Mặc dù tình huống hiện tại cũng không có gì khẩn trương lắm, nhưng cô ta cũng phải ý thức được nguy hiểm sắp tới chứ!



Đây mà là phụ nữ sao!



Đả kích ngày hôm nay quá lớn khiến cho hắn không thể phản ứng kịp thời. 



***



(*) Một nghìn đồng tiền Trung Quốc tương đương khoảng 3.500.000vnđ