Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1160 : Lão bản không hẹn (28)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


"Ào ào ào."



“Đã mưa ba ngày rồi, chuyện buôn bán của quán đều giảm đi đáng kể.” Quản lý Thái đứng ở cửa nhàn nhã hút thuốc, vẻ mặt u sầu.



Minh Thù đứng ở bên cạnh uống trà sữa: "Chuyện mở rộng đàm phán đến đâu rồi?" 



Nói đến đây, quản lý Thái càng buồn: “Không quá thuận lợi, đây đều là việc liên quan tới tiền bạc, loại kiếm tiền này chẳng ai đồng ý chuyển giao cả, không kiếm được thêm chút tiền nào.”



“Đây chẳng qua chỉ là cô kiếm không đủ nhiều tiền.”



“Dự toán chỉ có như vậy, tôi có cách gì chứ.” 



“…” Minh Thù cắn ống hút: “Cũng chỉ còn một cách thôi.”



“Cách gì?”



“Cướp ngân hàng.” 



Quản lý Thái: “…” Cứ việc chém gió đi, tôi nghe.



Hai cô gái cứ như vậy đứng ở bên ngoài nói hết những chuyện xảy ra gần đây.



Minh Thù xem thời gian, sao giờ này mà tiểu yêu tinh còn chưa tới? 



Cô gọi điện thoại vẫn không có ai nghe máy.



Trong lòng Minh Thù có dự cảm không tốt, đúng lúc đó người mà anh Long phái đi theo Úc Kinh gọi điện thoại tới.



“Chị Khởi, có người truy sát Úc tiên sinh, người của ta chặn bọn họ lại, bọn họ đã bị bắt rồi.” 



Bên kia âm thanh rất hỗn loạn, có xen lẫn cả tiếng mưa rơi.



-



Vì trời mưa, hơn nữa còn sắp tới kỳ nghỉ quốc khánh vậy nên một số con đường đều bị tắc nghẽn. 



Lúc Minh Thù đến đó, hiện trường chứa đầy những mảnh vỡ của vụ tai nạn xe, Úc Kinh ngồi sát bên xe cứu thương, trên người có khoác một chiếc khăn lông, bên cạnh có y tá đi tới đi lui dường như không dám tới gần hắn.



Dưới màn mưa, hình ảnh của hắn trở nên mơ hồ, hư ảo hơn.



Minh Thù tiến lên: “Có bị thương không?” 



Phản ứng đầu tiên của Úc Kinh là ôm Minh Thù, Minh Thù vỗ vỗ phía sau lưng hắn, lần này là do cô quá lơ là không nên để hắn ở một mình.



Cô đã quên rằng Kỳ Ngự hiện tại không có ký ức, vậy nên đương nhiên sẽ không có những thủ đoạn thần bí khó lường kia.
Nếu Úc Kinh không công bố bản di chúc thứ hai thì bản di chúc đầu tiên sẽ có hiệu lực, thế nhưng chỉ cần hắn đem bản di chúc thứ hai này ra thì bản di chúc thứ hai ngay lập tức có hiệu lực. 



Úc Kinh nhớ đến lần trước hắn đến Úc gia thắp hương cho Úc lão gia, cảm xúc của hắn kỳ thực không có sâu sắc lắm, dường như… là cuộc sống của người khác.



Hắn chẳng qua là dựa vào quỹ đạo cuộc sống của người khác mà sống.



Úc lão gia biết hắn không có tham vọng gì đối với sản nghiệp của Úc gia, sợ rằng có người sẽ hãm hại hắn cho nên mới chừa cho hắn một lối đi. 



Từ góc độ của một người cha thì làm như vậy là không công bằng, nhưng…



Có người từ nhỏ đã được thiên vị.



Giống như Úc Kinh. 



Tuy rằng hắn bị người ngoài xa lánh, khinh thường, thế nhưng vẫn có Úc lão gia luôn luôn che chở bảo vệ hắn.



Giống như Kiều Khởi.



Cô có cha mẹ yêu thương mình, bất kể cô làm gì bọn họ vẫn sẽ ủng hộ cô. 



Nhưng dù gia cảnh có ra sao, được thiên vị như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ phải dựa vào chính mình.



Rất nhiều người có xuất thân gia thế, nhưng cuối cùng lại chẳng làm được gì.



Nhưng vô số người tuy rằng có xuất thân bình thường, cuối cùng lại thành công rực rỡ.   



“Cậu có nghĩ rằng vì trên tay cậu có ba mươi lăm phần trăm cổ phần công ty, nên mới có người muốn giết cậu.” Minh Thù đột nhiên nói: “Úc nhị gia cũng chỉ muốn bắt cậu rồi cướp đoạt số cổ phần trong tay cậu thôi, nhưng tại sao người này lại nghĩ trăm phương ngàn kế để giết cậu cơ chứ?”



Vậy thì chỉ có một khả năng.



Hung thủ biết trên tay hắn có một một bản di chúc có hiệu lực khác, đủ để tước đoạt quyền thừa kế của tất cả bọn họ. 



Cho nên mới muốn diệt trừ hắn.



Chỉ khi hắn chết đi, bản di chúc kia mới không có hiệu lực.



“Nói như vậy, kẻ bị tình nghi nhất chính là anh cả của cậu ư?” Nếu như hắn đã chết thì chẳng phải là cục diện có lợi cho Úc Kính Quốc nhất hay sao. 



“Bắt hắn tới rồi hỏi một chút là biết rồi.”



Úc Kinh: “…”



Tại sao vợ hắn lại hung bạo đến vậy chứ?