Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1162 : Lão bản không hẹn (30)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Có thể giữ lại nữ đầu bếp của mình khiến Minh Thù rất vui vẻ, vậy nên cô quyết định buổi tối ăn thêm một bữa nữa.



“Tôi nói cho cô biết nha, cô có thể thích Phong Hoành, thế nhưng cái cô thiếu và cái hắn có là cùng một thứ, vậy nên cô và hắn ở cùng một chỗ chắc chắn sẽ gặp xui xẻo đó.”



“Ủa…” Suy nghĩ kỹ một chút, ngoại trừ thỉnh thoảng có mấy lần, thì dường như mỗi lần ở cùng một chỗ với Phong Hoành thì lúc nào cũng làm chuyện… 



Nguyễn Tiểu Liên bỗng run lên một chút.



“Giống như tôi đây chính là thần may mắn trời sinh cho cô, buổi tối tôi sẽ đưa cô về nhà.”



“Ủa…” 



Nguyễn Tiểu Liên được Minh Thù bảo vệ như cục vàng trong tay cô vậy, Phong Hoành có qua đây mấy lần nhưng dường như thấy rằng không thể cướp được người từ tay Minh Thù, vậy nên cuối cùng đành từ bỏ.



Hắn đi tìm Úc Kinh, bắt hắn ta quản lý tốt người yêu của mình, cả ngày cứ chiếm lấy người của hắn là ý gì chứ!



Úc Kinh có thể lôi kéo một lần nhưng không thể mỗi ngày đều lôi kéo Minh Thù được. 



Minh Thù thích nhất là dính một chỗ với Nguyễn Tiểu Liên, Úc Kinh đề nghị chi bằng giết chết Nguyễn Tiểu Liên đi.



Phong Hoành: “…” Trước tiên tôi làm thịt anh đã! Tại sao không giết người yêu của anh đi!



Phong Hoành tức điên lên. 



Úc Kinh làm sao có thời gian đi giết Nguyễn Tiểu Liên cơ chứ, hiện tại người của Úc gia đều đang theo dõi hắn.



Xem ra toàn bộ Úc gia đều muốn diệt trừ hắn, ngoại trừ Úc nhị gia trong lòng hận không thể giết chết hắn, vậy nhưng nét mặt lại vô cùng vui vẻ ủng hộ hắn, là người đầu tiên đứng về phía Úc Kinh.



Mấy năm Úc Kinh làm đồ vô dụng khiến tất cả mọi người cảm thấy hắn sẽ không làm được việc gì ra hồn, thế nhưng bọn họ rất nhanh đều biết rằng bản thân đã nghĩ lầm rồi. 



Tuy rằng bình thường biểu hiện giống như kẻ vô dụng, nhưng tính khí nóng nảy của Lục thiếu gia đâu có chỗ nào giống với kẻ vô dụng chứ.



Đây mới chính là giấu đi tài năng của mình, giấu đi thứ tiềm tàng sâu bên trong.



Trong phòng hội nghị, Úc Kinh ngồi ở vị trí chủ tọa, những người hôm nay tới đây đều là người của Úc gia. 



Úc Kính Quốc và Úc Đình ngồi phía bên trái Úc Kinh, sắc mặt Úc Đình có chút tiều tụy, Úc Kính Quốc thì trầm ổn như núi không biết là đang suy nghĩ cái gì.



Vì Úc nhị gia đứng về phe của Úc Kinh nên ngồi vào chiếc ghế đầu tiên ở phía bên phải.




Úc Đình căn bản không hề biết chuyện này.



Có thể là ai chứ? 



-



Vì Úc Kinh trở về Úc gia kế thừa gia nghiệp, dẫn tới buổi biểu diễn của ban nhạc Kinh Thiên đều không có cách nào tiến hành.



Bành Phái mỗi tối qua đây đều gào thét. 



Hắn hoàn toàn không biết đại ca của hắn thuận tay nhặt về lại có thân phận cao quý như vậy.



“Nhặt ư?” Còn có loại thao tác này sao?



“Đúng vậy.” 



Minh Thù và quản lý Thái xách băng ghế nhỏ nghe Bành Phái kể chuyện xưa.



Đó là một buổi tối âm u, Bành Phái mới vừa tan làm, có lẽ là do vận mạng chỉ dẫn nên hắn không có đi đường bình thường, ngược lại hắn quyết định đi đường tắt, vốn là một con đường không quá quen thuộc với hắn.



Vì không quen đường nên Bành Phái đi tới vẫn cảm thấy mơ hồ. 



Không biết mình đã đi đến nơi nào rồi.



Vừa lúc đó phía sau gió rít từng cơn, bốn phía yên tĩnh đèn đường cũng hỏng mất nên nhìn không rõ phía sau.



Các loại kịch bản chuyện ma quỷ quái dị lướt qua đầu hắn một lượt, Bành Phái nhanh chóng bị dọa sợ đến mức tè ra quần. 



Theo bản năng, hắn co giò lên chạy.



Bất ngờ phía trước đột nhiên có hai người đi tới, phía sau cũng có người chặn lại, suy ra hắn đã gặp cướp mất rồi.



Bành Phái có biết chút võ mèo cào, nhưng đối phó với nhiều người như vậy khẳng định không thể đánh lại được, lúc hắn chuẩn bị bỏ của chạy lấy người thì trong bóng tối bên cạnh đột nhiên truyền ra một giọng nói. 



“Ồn ào chết đi.”



Sau đó hắn chính là ở đó mà nhặt được một đại ca.