Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1170 : Lão bản không hẹn (hết)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Úc tiên sinh, Kiều Khởi đâu?" Giọng Phong Hoành cắn răng nghiến lợi từ điện thoại truyền tới.



"Tôi còn muốn hỏi anh đó!" Úc Kinh cười nhẹ một tiếng: "Ngay cả vợ mình anh cũng trông không tốt, để cô ấy chạy tới chỗ vợ tôi làm gì?"



"..." Úc Kinh cáo trạng với kẻ xấu trước, Phong Hoành nhịn lửa giận xuống nhưng không nhịn được châm chọc: "Úc tiên sinh, người mỗi lần tìm Tiểu Liên nhà tôi là Kiều Khởi!" 



"Không thể nào!"



"..."



Trong điện thoại yên lặng vài giây, Phong Hoành nói: "Cho nên hai người bọn họ đi đâu rồi?" 



"Nếu tôi biết, còn nghe anh nói nhảm sao?"



"..."



Hai người đàn ông không nói gì. 



Lúc này Nguyễn Tiểu Liên bị Minh Thù kéo ra ngoài nấu cơm dã ngoại, đang trò chuyện luyên thuyên cùng Minh Thù, đâu nhớ đến Phong Hoành gì.



"Chị Khởi, nếm thử cái này, mùi vị mới... ăn ngon không?"



Minh Thù giơ ngón tay cái. 



Nguyễn Tiểu Liên như là được cổ vũ: "Em nói mà, rõ ràng ăn ngon, lão Phong Hoành nói không ngon. Chị nói có phải vị giác anh ấy có thiếu sót không?



"Dựa vào thực lực bản thân."



"Ha ha..." 



Nguyễn Tiểu Liên cho Minh Thù ăn no, hai người nằm trên sân cỏ, ánh sáng mặt trời chiếu lên người vô cùng thoải mái.



"Chị Khởi... Phong Hoành cầu hôn em rồi."



"Ừm." Minh Thù vẫn còn trong dư vị. 



"Em có chút sợ." Nguyễn Tiểu Liên nói: "Mẹ anh ấy vẫn không đồng ý chúng em qua lại, bây giờ làm ầm ĩ lắm. Nếu như biết Phong Hoành cầu hôn em, em không biết sẽ làm ầm ĩ thành thế nào..."



Minh Thù giơ tay lên, mu bàn tay để lên mắt: "Em lại không tiếp xúc với mẹ hắn."



Nguyễn Tiểu Liên nghiêng đầu nhìn Minh Thù: "Hôn nhân không được người nhà chúc phúc sẽ không hạnh phúc đâu." 



"Vậy em thích Phong Hoành sao?"



Nguyễn Tiểu Liên im lặng vài giây.



"Em yêu anh ấy." 



"Yêu?" Minh Thù thả tay xuống, trong đôi mắt hiện lên trời xanh mây trắng, cô mấp máy môi: "Yêu là cái gì?"



Trong giọng nói kia vừa tựa như mơ màng, vừa tựa như đang dò hỏi ý gì đó.



Nguyễn Tiểu Liên xoay người, hai tay chống đầu: "Chị không yêu Úc tiên sinh sao?" 



"Ai biết..."




"Vậy sao?" Úc Kinh cười nhẹ, giọng không che giấu được sự bất đắc dĩ: "Anh cũng biết em sẽ không thừa nhận, cho nên anh để Bành Phái hỏi em. Em từng nói với Bành Phái đúng không?" 



Minh Thù: "..." Bà nó, trẫm bị Bành Phái gài bẫy rồi.



"Rõ ràng chính là em khắc, vì sao không thừa nhận?"



"Kiều Khởi, khi đó em thích anh rồi?" 



"Nếu không... tại sao phải phí hết tâm tư tổ chức sinh nhật cho anh, tặng quà cho anh?"



Mỗi một câu nói của Úc Kinh làm nụ cười trên gương mặt của Minh Thù nhạt đi từng chút.



Tiểu yêu tinh ngươi biết quá nhiều rồi! 



Phải bị diệt khẩu thôi!



"Em thích anh đúng không?"



"..." Minh Thù hi sinh cứu quốc, ôm hắn: "Chúng ta thử phòng làm việc xem?" 



Úc Kinh: "..."



Tay của cô!



Đừng túm quần áo của lão tử, lão tử không làm! 



Lão tử chỉ là muốn nghe cô nói một câu thích! 



Rất khó sao!



Rất khó sao! 



...



Úc Kinh đến cuối cùng cũng không phát hiện những thứ này mở khắp nơi đều là... sản nghiệp dùng "Kinh Thiên" thu tiền xâu lại có liên quan với hắn.



Minh Thù sinh sống ở thế giới này mười mấy năm, nguyên nhân cái chết là cảm cúm. 



Cách chết kỳ lạ gì Minh Thù cũng đều đã thử qua cũng không muốn phát biểu cách nhìn.



Trở lại phòng mây trắng, Hài Hòa Hiệu đợi một lát thấy Minh Thù không có phản ứng gì liền bắt đầu quét tư liệu mới.



Họ tên: Minh Thù. 



Giá trị thù hận: 1260000.



Giá trị hào quang: 230000.



Nhiệm vụ nhánh: Chưa hoàn thành. 



Nhiệm vụ ẩn: Hoàn thành.



Minh Thù cũng chưa xem, trực tiếp phất tay: "Quán ăn tiếp theo."