Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1177 : Gian hùng giữa đường (7)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


“Bệ hạ, tức giận tốt cho sức khỏe đó.” Minh Thù đứng dậy, phá vỡ sự im lặng: “Hoàng Phu, tính khí tốt thật.”



“Thừa tướng!”



Thẩm Ngọc lập tức nhìn về phía Minh Thù, thể hiện rõ sát ý nhưng khi đối mặt với Minh Thù lại thu lại sát ý. 



Minh Thù rót một ly rượu chậm rãi uống.



"Bịch..."



Chén rượu đặt trên bàn, Minh Thù chống cơ thể đứng dậy: “Bệ hạ, ta biết người muốn diệt trừ ta nhưng lại kiêng dè. Lần trước hãm hại ta, suýt chút nữa người đã thành công rồi. Không chừng lần tới sẽ thành công đó, phải tin là hành sự tại nhân chứ.” 



Nàng dừng một lát rồi lại nói, giọng điệu tùy ý như nói chuyện phiếm: “Ta rất lười phải vòng vo với người, mọi người đều biết rõ sự tình. Nói ra thì cũng chẳng có gì, người cứ việc làm đi, nếu có thể diệt trừ được ta xem như ta để người làm đấy.”



Cảnh Du: “???”



Đại thần: “...” 



Đây là tình huống gì đây?



Minh Thù mỉm cười với mọi người, ung dung tự tại rời đi. Thẩm Ngọc không biết có phải là tức đến ngẩn người hay không mà cứ như thế nhìn nàng rời đi.



Ra khỏi đại điện, giọng Cảnh Du có chút run rẩy: “Đại nhân, người đây là...” 



“Làm rõ quan hệ đó mà.”



“Đại nhân, người...” Điên rồi sao?



Bệ hạ vốn tránh gặp người, giờ người lại còn như vậy nữa. 



Minh Thù vỗ vỗ bả vai Cảnh Du: “Muốn làm một gian hùng, phải giác ngộ được cái này, phải tin tưởng bản thân! Hừ!”



Cảnh Du: “...” Câu phía sau là người tự nói với bản thân đấy à?



Không đúng, gian hùng là sao? 



Rốt cục thì đại nhân nhà nàng đã trải qua cái gì vậy?



Cảnh Du nhất thời không biết nên nói cái gì, chóng mặt theo Minh Thù rời đi.



Lúc rời đi phải đi qua Ngự Hoa viên, phía trước có một hàng đèn sáng loáng tiến tới. 



Chuông ngọc kêu keng keng, thiếu nữ soi đèn tiến về phía trước.



Ánh sáng ấm áp của đèn cung đình nhẹ nhàng xoay tròn theo động tác của nàng, khung ảnh tỏa sáng tản mát ra xung quanh.
Cảnh Du nhìn Minh Thù.



Tình huống này cứu hay không cứu đây?



Cảnh Du không nhận được đáp án của Minh Thù vì Minh Thù đã ra tay trước rồi. 



Nàng đột nhiên từ phía sau tập kích thích khách, thích khách phát hiện thấy nguy hiểm, muốn dùng Thất điện hạ làm bia đỡ đẩy lên phía trước.



"Vèo..."



Vũ khí sắc bén đâm vào cơ thể. 



Thích khách có chút không tin, nhìn mình bị kìm kẹp hai bên, nhìn tới thiếu nữ có vẻ không có chút lực công kích kia.



Thân thể thiếu nữ như bị nàng ta đẩy ra ngoài, xoay tròn một vòng chính xác nằm vào trong lòng Minh Thù. Lòng bàn tay Minh Thù nóng lên, trong tay nhét một con dao găm nóng hổi.



Thiếu nữ nằm trong ngực cô, bày ra bộ dạng hoảng sợ quá mức. 



Minh Thù: “...”



Thích khách chết không nhắm mắt bổ nhào trên mặt đất, Ngự Lâm quân đi qua tia sáng chợt sáng lên.



Minh Thù trong tay cầm dao găm dính máu, chân tướng rõ mồn một. 



“Điện hạ.”



“Thất điện hạ...”



Tùy tùng của Thất điện hạ chen nhau tiến tới. 



Thiếu nữ từ trên vai Minh Thù khẽ ngẩng đầu lên: “Thích khách chết rồi sao?”



Thị vệ an ủi nàng ta: “Điện hạ, không sao rồi, thích khách đã bị thừa tướng giải quyết rồi.”



“A.” Thiếu ngữ đấm đấm ngực nhưng nàng vẫn cứ như vậy mà không rời khỏi Minh Thù, cứ gục trên vai nàng ấy: “Đa tạ thừa tướng, vậy ta không trị tội người nữa.” 



Minh Thù bình tĩnh thu cây đao lại: “Xin hỏi Thất điện hạ, người định trị ta tội gì?”



“Nhìn thấy ta mà không hành lễ, là bất kính đó thừa tướng đại nhân.”



Tay Minh Thù trượt đến bên hông nàng ta, ác ý ấn ấn vào ngực nàng ta: “Điện hạ, đây có được xem là cố tình dây dưa không nhỉ?” 



“Thế thừa tướng thấy sao?”