Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1179 : Gian hùng giữa đường (9)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Chuyện thích khách không điều tra ra được kết quả gì. Thẩm Ngọc bị ám sát cũng không phải là lần một, lần hai mà nhiều lần rồi. Có lẽ đã quen rồi nên chuyện này cứ không giải quyết được như vậy.



Mà vị Bách Yến Lầu đứng đầu bảng Thược Dược kia, như vậy mà lại lên làm Hoàng quý quân.



Nghe nói Thẩm Ngọc đã mấy ngày liên tiếp ngủ ở trong cung Hoàng quý quân, không ngừng ban thưởng, đều nói Ngọc Hoa cung của Hoàng Phu đã thất sủng. 



Bọn người hầu trong cung gió chiều nào theo chiều ấy, nâng trên đạp dưới.



Xem chừng giận nhất có lẽ là Phùng các lão.



Tốn nhiều tiến của, kết quả ngay cả tay nhỏ của mỹ nhân cũng chưa được sờ đến. 



...



Minh Thù cũng không nhàn rỗi, muốn làm một gian hùng không thể để mất quyền.



Lúc trước, Thẩm Ngọc đổi mất một số người của nàng, chỉ là chưa động tới nòng cốt. Minh Thù lại nghĩ cách để đổi mấy người đó về. 



Thẩm Ngọc không muốn tâm huyết của nàng uổng phí mấy lần liền quấy nhiễu, cho nên mỗi lần vào triều dường như đều là một trận tàn sát khốc liệt.



Thẩm Ngọc có thể lên tới ngôi vị hoàng đế này đương nhiên không phải kẻ ngu ngốc gì.



Có vài người Thẩm Ngọc sắp xếp ổn thỏa, thủ đoạn thông thường làm không được Minh Thù chỉ có thể đi con đường phi thường. 



Cho nên Thẩm Ngọc chỉ có thể giương mắt nhìn...



Ngươi có thể ngăn cản một người chủ động từ chức sao?



Mỗi lần Thẩm Ngọc tức đến muốn ngất, Minh Thù còn phải một phen đổ thêm dầu vào lửa. 



Mỗi lần trước khi vào triều, Thẩm Ngọc đều phải hít sâu, hít sâu, lại hít thở sâu.



Thẩm Ngọc vì bảo tồn thực lực, phía sau có vẻ như cũng không chính diện đối đầu với Minh Thù, trận địa hai bên dần dần cố định.



Đám đại thần trung lập kia liền có cảm giác có chút kẽ hở sinh tồn. 



Bọn họ chỉ muốn làm quan cho tốt sao lại khó khăn thế chứ.



Thế nhưng bên bệ hạ và thừa tướng không đối chọi gay gắt giương cung bạt kiếm như lúc đầu, ngày tháng cũng trải qua tốt hơn không ít.



“Bệ hạ, sứ đoàn nước Bắc Việt ít ngày nữa sẽ tới hoàng thành.” 



Thẩm Ngọc nhìn xuống phía dưới chỗ thừa tướng bày một bàn điểm tâm, hoa quả, đôi mắt giống hệt như thanh đao.



Nàng ta biến Càn Khôn điện này thành nơi nào rồi?



“Bệ hạ?” Đại thần bẩm báo thấy Thẩm Ngọc không phản ứng gì, không khỏi thấp thỏm gọi một tiếng, luôn tiện cũng nhớ lại xem khi nãy hắn có chỗ nào nói không đúng sao? 




Thị vệ ở bên ngoài chuẩn bị tiến vào liền run tay.



Điện hạ chắc chắn nổi giận rồi. 



Thất điện hạ đuổi thị vệ đi. Chóp mũi hắn vừa hay có thể chạm vào cằm Minh Thù, hắn nhẹ nhàng cọ xát mấy cái: “Đại nhân, người muốn nhìn ta lấy người khác sao?”



“Sao lại không thể?”



“Ta là của người mà.” 



“...” Khéo miệng Minh Thù co giật, có phải trẫm vỡ vụn rồi không? Tại sao kịch tình không tiếp nhận nổi vậy?



Từ sau lần trước hắn chạy đến phủ thừa tướng, nàng và hắn cũng chưa từng gặp mặt.



Sao lại phát triển tới mức hắn là của nàng rồi? 



Được rồi.



Hắn vốn dĩ là của nàng.



“Điện hạ không phải là uống nhiều rồi đấy chứ? Sao lại nói như vậy? Thần với điện hạ một chút quan hệ cũng không có.” 



“Sao lại không có, người giúp ta giết thích khách, giúp ta giấu hung khí, lâu như vậy chưa vạch trần ta. Người còn sờ soạng ta, chúng ta thực sự không có quan hệ gì sao?”



Lưu manh không biết xấu hổ, sờ soạng hắn còn không muốn thừa nhận hành vi của mình!



“Thừa tướng đại nhân, ta rất thích người.” 



Một giây kia nhìn thấy nàng liền thích.



Chưa từng thích qua ai như vậy.



Hắn nhè nhàng ngửa đầu, đôi mắt đen nhánh phản chiếu ra hình ảnh người trước mặt, cánh môi cũng không biết là vì bôi son hay là vốn dĩ nhan sắc đã mê người như vậy. 



Minh Thù chịu đựng thôi thúc hôn hắn: "Ngực người chạm vào ta rồi."



Thất điện hạ: “...”



Đợi lâu như thế mà lại nghe được một câu như vậy sao? 



A!



Tức chết điện hạ ta rồi!



Lưu manh!