Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1182 : Gian hùng giữa đường (12)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Thẩm Sính quả nhiên ngừng lại.



Hắn chống thân thể nhìn nàng.



“Thật sao?” 



“Thật.”



Thẩm Sính suy nghĩ một chút: "Vậy được rồi."



Minh Thù thở phào: "Thuốc giải, cho ta thuốc giải." 



Thẩm Sính nói: "Đây là bí dược cung đình không có thuốc giải, hoặc ta chính là thuốc giải, nếu ngươi muốn... ta có thể tiếp tục."



Minh Thù: "…"



Xuống dưới! 



Cút xuống dưới cho trẫm!



-



Thẩm Sính ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, hắn lặng lẽ đưa tay muốn sờ tay của Minh Thù. 



“Đừng đụng ta.” Hắn vừa đụng vào nước lạnh liền nổi bọt trắng.



Đợi trẫm xong rồi, trẫm không đánh chết ngươi!



Thẩm Sính uất ức thu tay lại: "Khi nào ngươi cưới ta?" 



Minh Thù không muốn nói chuyện.



Trẫm muốn yên lặng.



Đừng hỏi trẫm yên lặng là ai. 



Thẩm Sính đợi trong chốc lát, Minh Thù không có phản ứng, có lẽ là những chuyện trước đây hắn làm hơi quá đáng, hắn cũng không hỏi nữa im lặng đợi ở bên cạnh.



Cảm giác khô nóng trong thân thể Minh Thù cũng giảm được tàm tạm, từ trong bồn tắm đi ra.



Thẩm Sính chẳng biết lúc nào đã ngủ trên chống tre bên cạnh. 



Nguyện vọng đánh hắn của Minh Thù thất bại.



-



Ngày hôm sau. 



Thẩm Sính mở mắt ra lại nhắm mắt lại, trong đầu mờ mịt từ từ động não.



Hắn tự tay kéo tấm chăn trên người, lại quay đầu nhìn xung quanh một chút.



Đây là phòng của nàng. 



Minh Thù ăn xong điểm tâm trở về chỉ thấy Thẩm Sính ngồi ở trên giường cười ngây ngô, nhịn không được khóe miệng giật một cái: “Dậy rồi thì nhanh chóng hồi cung đi.”




“Thất điện hạ vạn phúc.” 



Ánh mắt những người còn lại không dám nhìn, nhưng lúc này cũng đều len lén quan sát, muốn nhìn một chút xem vị Thất điện hạ này muốn làm gì.



Thẩm Sính cười với hắn, giọng nói buồn phiền: “Áo choàng ta rơi ở bên ngoài, ngươi giúp ta đi nhặt lại.”



“Vâng... Vâng.” Nam nhân hành lễ, như một làn khói chạy ra khỏi đại điện. 



Mọi người: “...”



Chỉ việc này?



Còn tưởng rằng có màn kịch hay để xem. 



Thẩm Sính âm thầm nháy mắt với Minh Thù, ý bảo nàng đừng có nói chuyện với những nam nhân khác, hắn có thể nhìn thấy hết.



Trong lòng Minh Thù buồn cười.



Hắn không nhào tới đã rất khác thường. 



Nhưng mà...



Hắn là thân nam nhân có khả năng hắn thực sự nhào tới.



Toàn bộ đại điện phía trên cùng là nữ hoàng, cấp thứ hai là hoàng tử hoàng nữ, cấp thứ ba đều là trọng thần như Minh Thù vậy, người thân lần lượt ngồi ở phía sau. 



Vị trí Thẩm Sính ở trên cùng lúc đầu hắn định một lát nữa mới đến, thế nhưng hắn muốn gặp Minh Thù.



Nhưng mà phát hiện đến rồi cũng vô dụng, lại không thể nói chuyện.



Thẩm Sính chống cằm nhìn chằm chằm Minh Thù, hắn ngẩn người, ở nơi đông người vẫn luôn như vậy cũng không ai cảm thấy kỳ quái. 



“Thất điện hạ, áo choàng của người.” Nam nhân đi ra ngoài lúc trước cầm áo choàng trở về.



Thẩm Sính thoáng liếc mắt: "Để xuống đi."



“Vâng.” 



Nam nhân buông áo choàng, làm gì còn nhớ rõ chuyện trước đó đến gần Minh Thù, nhanh chóng chạy về vị trí của mình.



-



Ước chừng thời gian uống cạn chén trà. 



Hoàn Ly và Thẩm Ngọc cùng nhau tiến vào, mặc dù là hòa thân nhưng Hoàn ly ở Bắc Việt chỉ là hoàng tử, cùng địa vị nữ hoàng Phượng Kỳ.



Minh Thù nhìn cái người cả một thân đỏ, nam nhân khiêu khích ngồi xuống đối diện, vừa vặn bên cạnh Thẩm Sính cũng không biết có phải cố ý sắp xếp như vậy không.



Minh Thù nhìn chằm chằm Hoàn Ly vài lần. 



Luôn cảm thấy Hoàn Ly này đang tránh né nàng...



Muốn tránh nàng... không phải là tên ngốc Lạc Yến kia chứ?