Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 120 : Công Chúa Trấn Quốc (26)

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


"Việc này hoàng thúc cũng biết, thêm một người biết cũng không khác gì nhiều, nếu ngươi muốn nói cho bệ hạ, liền đi nói đi, ta không ngại."



Bị một người biết bí mật là nhược điểm, nhưng bị vài người biết được bí mật liền không còn là nhược điểm, nói không chừng sẽ biến thành một lợi thế.



Trình Cẩm Vân giật mình, Hoài Vương cũng biết?



Tại sao hắn lại biết? Là đi cùng Trấn Quốc công chúa, hay là...



Mặc kệ Hoài Vương làm sao biết được, hiện tại nàng phải đối mặt với hai vấn đề.



Nếu như Thẩm Từ và Hoài Vương không cùng một phe, nàng cũng nói cho bệ hạ thành công, đối với sự hiểu biết của nàng với nữ nhân này, nhất định nàng ta sẽ kéo theo Hoài Vương, bệ hạ sẽ nghi ngờ lúc đó Hoài Vương đã ở trong cung. Hoài Vương sẽ ghi nhớ một khoản nợ lên đầu mình, đắc tội Hoài Vương đối với mình không có lợi.



Nếu nàng ta và Hoài Vương cùng một phe, thì đến mặt mũi bệ hạ nàng cũng không gặp được và cũng đắc tội với Hoài Vương.



Đương nhiên đây hoàn toàn là Trình Cẩm Vân nghĩ nhiều, Minh Thù muốn nói cho nàng biết kỳ thật rất đơn giản... Bao nhiêu người biết cũng chẳng sao, trẫm không sợ.



"Nói xong chưa?"



Minh Thù nhìn Trình Cẩm Vân yên lặng đứng đó, bắt đầu đuổi người:



"Đừng che ánh mặt trời của ta, phiền tránh ra một chút."



Trình Cẩm Vân: "..."



Sống lại lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng có loại cảm xúc muốn đánh người trước mặt này.



Rốt cuộc là ai cho nàng ta tự tin, cùng dũng khí lớn như vậy.



...



Trình Cẩm Vân rời đi, giận dữ trong lòng càng lớn. Kiếp trước nàng nghẹn khuất như vậy, dựa vào cái gì nàng sống lại một đời, vẫn còn phải nghẹn khuất như thế.



Nếu như, ông Trời cho nàng cơ hội sống lại một lần, mà nàng vẫn còn sống giống như đời trước, vậy nàng sống lại làm gì?



Không...



Nàng không thể sống như vậy, nàng muốn trở thành người chiến thắng sau cùng, mặc kệ phải trả lớn kiểu gì.



Trong lòng Trình Cẩm Vân quyết định như thế, xoay người đi về.



Minh Thù một mình ngồi đó, không thấy bóng dáng Tri Kỳ. Trình Cẩm Vân đứng sau một cây đại thụ, móng tay nắm chặt thân cây.



Một lát sau, nàng thả tay xuống âm thầm vận công, ngay thời điểm nàng chuẩn bị ra tay thái tử đột nhiên lao tới, chạy đến chỗ Minh Thù cũng ngăn cản tầm nhìn của nàng.



Trình Cẩm Vân nhanh chóng thu tay lại.



Thái tử đưa lưng về phía nàng, Minh Thù lại hoàn toàn được che chắn, Trình Cẩm Vân ổn định tâm tình nghe bọn họ nói chuyện, nhưng mà chỉ nghe thái tử ngốc rầm rì rầm rì, không có tin tức gì dùng được.



Trong đầu Trình Cẩm Vân hiện lên một số chi tiết, dường như thái tử rất thích nữ nhân kia.




Nụ cười Minh Thù bỗng nhiên trở nên chói mắt.



Mộ Hoài bỗng sinh lòng cảnh giác, phản ứng đầu tiên không phải là quái lạ tại sao nàng biết ai làm mà là...



"Vội cái gì?"



Ha ha, quả nhiên đáng yêu gì đó, đều là có âm mưu.



"Hơi vội mà thôi."



"Ngươi nói trước đi."



"Hoàng thúc, làm người phải rộng lượng một chút!"



Hoài vương bề ngoài lạnh lùng cao ngạo, nội tâm lại vô cùng phong phú.



Xin lỗi nha, lão tử rộng lượng không nổi.



Minh Thù ho khan một cái: "Mang ta xuất cung."



"Chỉ việc này?"



"Rất đơn giản đúng không?" Minh Thù híp mắt cười.



Khỉ thật, ở nơi nào cũng có người Từ chủ an bài, chỉ cần cô có ý định xuất cung, lập tức sẽ có người ngăn lại.



Thú nhỏ?



Thú nhỏ chỉ có một con, cô lại không thể phân thân dẫn dắt để đánh lạc hướng những người đó.



Trẫm có thể làm sao đây?



Trẫm cũng rất tuyệt vọng mà!



Mộ Hoài nhìn nàng từ trên xuống dưới, thẳng mặt hỏi: "Ngươi xuất cung làm gì?"



Trải qua chuyện lần trước, hắn chẳng muốn gặp lại lần thứ hai.



"Đi ăn."



"Đồ trong cung còn không đủ ăn à?"



Minh Thù thành thật lắc đầu.



Không đủ thật mà!



Đồ trong cung làm tỉ mỉ thật, nhưng số lượng thì... Một lời khó nói hết.