Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1198 : Gian hùng giữa đường (28)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Lạc Yến quay về hỏi một lượt.



Đoàn sứ thần bày tỏ bọn họ gần đây chỉ nghiên cứu văn hóa trọng nữ khinh nam của Phượng Kỳ quốc, không đi giết người bọn họ đến đây cũng không có nhiệm vụ nào khác.



Cái chức danh hoàng tử này của Yến Lạc vẫn có chút trọng lượng, đoàn sứ thần sẽ không lừa hắn. Vì vậy cái chết của tướng quân họ Tống nào đó không có liên quan đến bọn họ. 



Lạc Yến sai người truyền tin tức này cho Minh Thù, sau đó liền dẫn đoàn sứ thần rời khỏi hoàng thành.



Vừa nhìn qua là biết sắp xảy ra chuyện lớn, bên hắn cũng không có tiến triển gì ở lại cũng vô dụng.



Thẩm Ngọc mặc dù nghi ngờ đoàn sứ thần nhưng lại không có lý do gì giam giữ bọn họ, hai nước đánh nhau không chém sứ giả. 



Hơn nữa, Bắc Việt quốc còn mang theo thành ý mà đến đây. Thẩm Ngọc cũng không muốn việc này chưa giải quyết xong việc khác đã tới.



Sau khi tiễn xong đoàn sứ thần Bắc Việt, Sở Ngọc cùng Phùng các lão bàn bạc trong Ngự Thư phòng: “Phùng các lão, đã tìm thấy binh phù của của Tống tướng quân chưa?”



Phùng Các lão lắc đầu: “Bệ hạ, lão thần đã phái người đi lục soát nhiền lần rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy binh phù.” 



Sở Ngọc nhíu mày: “Có phải do phủ thừa tướng làm?”



“Không dám chắc, mặc dù trước khi chết Tống tướng quân có lưu lại tên Cảnh Sắt, nhưng vẫn có thể là do ngụy tạo vật chứng, phủ thừa tướng vẫn không có động tĩnh gì mặc kệ người dân bên ngoài la mắng.”



“Có thể là do nàng ta làm?” 



“Bệ hạ, con người thừa tướng... thần cho rằng nàng sẽ không phải người làm xong chuyện mà không có động tĩnh gì, việc này có lẽ không phải do nàng làm.” Nàng mạnh như vậy cho dù nàng thừa nhận là nàng làm thì bọn có có thể làm gì nàng chứ.



“Vậy thì là ai? Binh phù rốt cuộc là ở đâu?”



Binh phù của Tống tướng quân có thể điều động ba quân, trong đó còn có quân doanh đóng ở bên ngoài hoàng thành... Nếu rơi vào tay kẻ khác sẽ bất lợi cho Phượng Kỳ quốc, còn hậu quả thì không dám nghĩ đến. 



Phùng các lão cũng đành chịu, không tìm ra được nguyên nhân.
“Có phải thừa tướng? Có phải là Cảnh Sắt? Có phải là nàng ta? Trả lời trẫm, các ngươi bị câm hết rồi à?”



“Không phải... không rõ là kẻ nào, Ngự Lâm quân đang ngăn cản chúng, bệ hạ, chúng ta rút lui trước đã.”



Đối phương khí thế hung hăng, cho dù là Ngự Lâm quân được huấn luyện tinh nhuệ cũng chỉ có thể cầm chân bọn chúng, nhưng với tình hình hiện tại thì không thể ngăn được nữa rồi. Thẩm Ngọc y phục còn chưa kịp mặc đã bị dẫn rút lui về phía sau. 



Thẩm Ngọc hốt hoảng, nàng dành được địa vị này từ tay tiên hoàng, nay lại mất đi một cách không rõ ràng như vậy sao.



Không!



“Truyền lệnh triệu quân đội ngoài thành đến cứu giá, các ngươi ngăn cản bọn chúng. Trẫm không đi, có nghe thấy không, trẫm không đi đâu hết!” 



Thẩm Ngọc vùng ra chạy quay lại.



“Bệ hạ.”



“Bệ hạ, phía trước nguy hiểm, chúng ta rút lui trước đã.”  



“Bệ hạ.”



Thẩm Ngọc cũng biết hiện giờ không phải là lúc quay lại, nhưng nàng không thể đến đối thủ của mình là ai cũng không biết như thế được.



Mặc kệ ngăn cản, Thẩm Ngọc chạy đến chiến trường phía trước, đối phương đã đánh đến Càn Khôn điện. Ngự Lâm quân đang chống trả. Những tên đó đều đội mũ giáp, trên mũ giáp cũng không có ký hiệu gì nên không biết bọn chúng là ai. 



“Thẩm Ngọc ở bên kia.” Không biết ai hô lên một tiếng.



Binh lính đang giao đấu với Ngự Lâm quân lập tức xông về phía Thẩm Ngọc. Những người bên cạnh Thẩm Ngọc bảo vệ nàng để rút lui nhưng không kịp nữa rồi.



Thẩm Ngọc đã bị bao vây.