Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1200 : Gian hùng giữa đường (30)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Minh Thù nhìn Thẩm Sính, nhếch khóe miệng: "Ngươi muốn như thế nào?"



Thái tử không trả lời, ngược lại nói: "Phượng Kỳ quốc tuy là nữ nhân cầm quyền thế nhưng thực lực không thể khinh thường, nhiều năm như vậy giữa các nước không ngừng tranh đấu, các cường quốc nuốt chửng lẫn nhau bị phá hủy nhưng Phượng Kỳ vẫn bình yên."



Thái tử dừng một chút: "Thế nhưng Phượng Kỳ quốc luôn giàu có, luôn khiến người ta mơ ước." 



Minh Thù cắt đứt lời hắn: "Nói chủ đề chính đi, nói nhảm nhiều như vậy, ngươi làm nghi thức lên ngôi sao?"



Thái tử: "..."



Thái tử cười một cái: "Mục đích của ta rất đơn giản, quy thuận Đại Lương ta.” 



"Nếu không thì sao?"



Thái tử nhìn về phía Thẩm Sính: "Cảnh thừa tướng cũng không muốn đối địch với Hoàng phu của mình chứ?"



"Cảnh thừa tướng hẳn là rất muốn biết, ta sẽ làm cái gì với hắn." Thái tử nói tiếp: "Cảnh thừa tướng yên tâm, hắn sẽ không chết, tựa như Đoan Mộc Thư vậy sẽ trở thành con rối của ta, ta muốn hắn có ý thức lúc nào, hắn sẽ có ý thức lúc đó." 



Thái tử quan sát phản ứng của Minh Thù.



Nhưng mà nữ nhân đối diện, chỉ nhếch miệng một cái... nhìn không ra là mỉm cười hay là giễu cợt, không có bất kỳ biểm cảm nào.



Không có phẫn nộ, không có nghi vấn, không có lo lắng... 



Nàng hỏi: "Ngươi bắt đầu tính toán từ khi nào?”



Thái tử đè nén sự kỳ lạ trong lòng xuống: "Từ khi nào bắt đầu sao? Cụ thể thì ta cũng không nhớ rõ nhưng đúng thật rất nhiều năm, ta từ từ thông suốt hoàng thành các ngươi, thậm chí có vài triều thần của các ngươi."



Hắn không ngu ngốc như Bắc Việt, đánh chính diện với Phượng Kỳ. 



"Nhưng dựa theo kế hoạch của ta, không động thủ sớm như vậy." Thái tử như đang biểu diễn kết quả thắng lợi của mình: "Đáng tiếc, có một người không nghe lời, từ chỗ ta chạy về.”



Người này không cần nói cũng biết là ai.



Chính là tai họa nữ chính gây ra. 



"Đoan Mộc Thư là ngoài ý muốn, ta chỉ là muốn giết hắn. Đương nhiên, Thất điện hạ cũng là ngoài ý muốn... thế nhưng đối với ta mà nói, đều có lợi cả."



"Cho nên Cảnh thừa tướng, quy thuận ta mới là lựa chọn sáng suốt của ngươi, Thất điện hạ của ngươi, ta sẽ trả lại ngươi không thương tổn gì cả."



Minh Thù không nhanh không chậm hỏi: "Ngươi tự tin như vậy?" 



Thái tử cười to hai tiếng: "Bây giờ toàn bộ hoàng thành đều nằm trong sự kiểm soát của ta, những triều thần kia, nữ hoàng của các ngươi, đều trên tay ta, ngươi cảm thấy người bên ngoài dám làm cái gì?"



"Tự tin là tốt." Minh Thù cất bước đi về phía thái tử, khóe miệng mặc dù cười nhưng đáy mắt một chút gợn sóng cũng không có: "Thế nhưng có đôi khi, ngươi nên suy tính một chút, có lẽ có người... lợi hại hơn nguơi thì sao?"



Thái tử cũng không quát lớn với Minh Thù, chỉ là vỗ tay ra tiếng Thẩm Sính từ bên cạnh hắn đi ra ngoài. 
Thái tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười rộ lên, giọng nói the thé khó nghe: "Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Ha ha..." 



Minh Thù nhìn hắn: "Lục soát, ta muốn biết làm sao để hóa giải sự khống chế của hắn đối với Thẩm Sính."



Thú nhỏ lắc hai cái tựa như muốn khuyên nàng, chống lại tầm mắt của nàng, thú nhỏ từ trên người nàng nhảy xuống nhanh như chớp lăn đến trước mặt thái tử.



"Ngươi... Ngươi làm cái gì?" 



Thái tử hoảng sợ.



Thú nhỏ nhảy lên đầu hắn, rầm rì không nghe.



Ai kêu ngươi làm loạn, khiến cho con sen đàn áp ta! 



"Lăn xuống đi, ngươi muốn làm gì ta!"



Thái tử lắc đầu như trống, thú nhỏ vẫn vững vàng ngồi trên đầu hắn, móng vuốt lông lá vuốt lông mày hắn.



Lông trên người thú nhỏ chậm rãi phất qua phất lại, tản ra ánh sáng trắng ấm áp. 



Khuôn mặt thái tử dưới ánh sáng tái xanh.



Sắc mặt hắn dần dần dữ tợn, đau nhức đến cực hạn, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, cắn chặt hàm răng máu tươi từ trong miệng hắn chảy xuống.



Thú nhỏ thu hồi móng vuốt rất nhanh, chê bai nhảy xuống lắc lắc bộ lông. 



Thú nhỏ nói: Hắn dùng thân thể nuôi độc, giết hắn đi, độc biến mất sẽ tự nhiên hóa giải.



Minh Thù để cơ thể Thẩm Sính qua một bên, chống thân thể đứng lên nhặt thanh kiếm nhuộm máu trên mặt đất.



"Không... " 



"Bịch... Bịch."



Bàn tay vô lực của thái tử rũ xuống, đôi mắt trừng về phía Thẩm Sính cách đó không xa.



Thú nhỏ ngửa đầu nhìn nữ nhân từ từ rút thanh kiếm ra. 



Ngươi không sợ ta lừa ngươi sao? Ta không thích hắn, có thể sẽ mượn tay ngươi giết hắn.



Đôi mắt Minh Thù nhìn qua.



Nàng nhếch khóe miệng cười một cái, như phù dung sớm nở tối tàn: "Nếu như ngay cả ngươi cũng gạt ta..." 



Sau đó nàng không nói nữa, xoay người đi về bên cạnh Thẩm Sính.