Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 122 : Công Chúa Trấn Quốc (28)

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


Minh Thù đi thẳng đến tẩm cung của Vinh Hoa công chúa.



"Ngươi tới đây làm gì?" Mộ Hoài không hiểu.



"Đánh người."



Minh Thù kéo đồ bên cạnh ra, bắt đầu trèo tường, trong khoảng thời gian này không gặp Vinh Hoa công chúa, không kéo được giá trị thù hận nàng làm sao có thể đi?



"Ngươi có thù hận với nàng ta sao?"



Trước khi đi, còn muốn đánh nàng ta một trận.



"Không thù."



"Không thù, thì ngươi hung hăng đánh người ta làm gì?"



Mộ Hoài không tin.



"Để ăn."



"..." 



Ăn có liên quan gì đến Vinh Hoa công chúa?



Mộ Hoài thấy Minh Thù trèo tường khổ sở, phi thân nhảy lên đứng trên thành tường, vươn tay về phía nàng.



Minh Thù hướng theo ánh trăng nhìn hắn.



Mộ Hoài giải thích: "Chúng ta không có nhiều thời gian, trước khi trời sáng phải đến cổng thành tập trung."



Minh Thù chần chừ đưa tay ra, Mộ Hoài nhẹ nhàng kéo nàng lên, ôm nàng nhảy vào bên trong



Tẩm cung của Vinh Hoa công chúa vẫn có không ít người như cũ, có lẽ Mộ Hoài muốn tiết kiệm thời gian, thay Minh Thù giải quyết những người đó.



Minh Thù cũng không băn khoăn là ai giúp một tay, xông thẳng đến tẩm điện Vinh Hoa công chúa.



"Cút ra ngoài hết cho bổn cung!"



Tiếng la sắc nhọn của Vinh Hoa công chúa từ trong tẩm điện truyền ra, tiếp theo là một đám cung nữ thái giám, vì bị đồ sứ đập trúng nên lui ra ngoài.



"A a...!"



Vinh Hoa công chúa ôm đầu kêu to, tóc tai bù xù giống như người đàn bà chanh chua.



Minh Thù nhảy cửa sổ đi vào, có lẽ Vinh Hoa công chúa nghe được tiếng động, nổi giận gầm lên một tiếng, rất không có hình tượng:



"Không phải ta bảo các ngươi cút ra ngoài sao, nghe không hiểu bổn cung nói à?"



Rống xong, Vinh Hoa công chúa mới phát hiện không đúng.



Phương hướng truyền đến âm thanh không đúng.



Nàng tức khắc xoay người, nhìn về phía cửa sổ.



Minh Thù đứng bên cửa sổ, cười khẽ đầy dịu dàng, cả người lộ ra sự hiền hòa vô hại.



Chính là như vậy.




Mộ Hoài cười lạnh: "Biện pháp này có thể cho người thường, trong thời gian cực ngắn trở thành cao thủ, nhưng sống không quá hai năm."



Có chút võ công cơ bản còn tốt, có thể đem những công lực này hóa thành của bản thân để mình sử dụng, tung tăng nhảy nhót không thành vấn đề. Nhưng người không có võ công cơ bản, đều giống nhau không sống quá hai năm.



Một rổ vốn chỉ có thể chứa một cân hoa quả, nhưng ngươi muốn chứa hai cân hoa quả, cuối cùng cái rổ kia chỉ có thể nát bét.



Người thường đột nhiên đạt được công lực cao siêu, tựa như cái rổ chỉ có thể chứa một cân hoa quả.



Minh Thù vuốt cằm nghĩ sâu xa.



"Ngươi đừng có ý tưởng không làm mà hưởng, dù cho ngươi bằng lòng chỉ sống hai năm, cũng không ai muốn đem nghiệp học cả đời truyền cho ngươi."



Mộ Hoài cho rằng Minh Thù đang cân nhắc chuyện này, nhịn không được cảnh cáo.



Minh Thù căn bản không nghe, nàng sâu kín nói:



"Ta đi phóng hỏa."



"Ừ."



Khoan đã.



Phóng hỏa làm gì?



Nói phóng hỏa, liền phóng hỏa.



Minh Thù đốt phòng của Trình Cẩm Vân, lưu lại tờ giấy cho Trình Cẩm Vân, cứ như sợ nàng ta không biết mình làm.



Có đủ khiêu khích hay không?



Có đủ tìm chết hay không?



Minh Thù khiến cách nhìn của Mộ Hoài đổi mới liên tục, hắn thật sự quá coi thường nữ nhân hay gây sự này.



Hiện tại, đem nàng trả lại cho Thần Thiên Từ còn kịp không.



Mộ Hoài hít sâu vài hơi, mới không ném Minh Thù đi.



"Trời sắp sáng, cần phải đi."



Mộ Hoài thấy đêm nay, hắn đã nói rất nhiều lời kịch rồi.



"Đi thôi."



Mộ Hoài đã chuẩn bị tốt lời kịch khuyên nhủ, nhưng hắn không nghĩ tới lần này Minh Thù lại sảng khoái đáp ứng.



Minh Thù đã đáp ứng, Mộ Hoài cũng không dám dừng lại, nhanh chóng đưa nàng đến cửa thành họp mặt với đám người Diệp Tùng.



Mộ Hoài hồi kinh không mang theo nhiều người lắm, đồ cũng ít nhưng bởi vì mang thêm một người, vì vậy đã thêm một xe ngựa.



Bầu trời sáng dần, cổng thành nặng nề từ từ mở ra, âm thanh phát ra dường như mang theo mùi vị lịch sử lâu đời.



Bọn người Mộ Hoài sau khi ra khỏi thành, liền chạy đến biên cương.



Minh Thù đang ngồi lắc lư trên xe ngựa, nhìn tòa thành từ từ nhỏ đi ở phía sau, một hoàng thành bị vương triều Võ Thương chiếm đóng mấy trăm năm, dường như đã bắt đầu sụp đổ.