Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1220 : Dư âm còn văng vẳng (17)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Dư Thâm tắm rửa xong mặc áo choàng tắm, ngồi trên ghế sa lon.



Điện thoại di động của cô vẫn còn ở đây...



Chắc cô sẽ trở về.



Nghĩ tới đây, Dư Thâm yên tâm một chút, ngón cái tay phải nhẹ nhàng ma sát với ngón cái tay trái.



Răng rắc...



Cửa phòng truyền đến thanh âm rất nhỏ.



Dư Thâm giật mình, đột nhiên có chút không biết phải đối mặt thế nào.



Hắn dứt khoát cuộn tròn trên ghế sa lon, úp mặt bên trong, hô hấp chậm lại, giả bộ ngủ thiếp đi.



Dư Thâm đột nhiên có chút chán ghét khách sạn này bởi vì hắn nghe không được tiếng bước chân.



Âm thanh cái túi ma sát rất nhỏ vang lên.



Túi để lên bàn, Dư Thâm xiết chặt vạt áo, muốn làm bộ dạng bản thân vừa bị đánh thức.



Nhưng hắn đột nhiên sửng sốt.



Hắn vì cái gì...



Phải làm những dư thừa này?



Cô trở về thấy mình ngồi ở chỗ này sẽ như thế nào?



Ngay tại thời điểm Dư Thâm ngây người, có tấm thảm đắp trên người hắn, hắn cảm giác người kia ngồi ngay bên cạnh hắn.



"Dư Thâm?"



Thanh âm của cô rất êm tai, thời điểm gọi tên hắn càmg dễ nghe hơn.



Muốn nghe cô gọi nhiều hợ nữa.



Kỹ năng giả vờ ngủ của Dư Thâm rất tốt, công lao đều nhờ vào đám vệ sĩ kia.



Cho nên hắn tin người bên cạnh không phát hiện được.



"Dư Thâm..." Minh Thù đem người kéo lên.



Dư Thâm hơi mở mắt ra, làm một bộ dáng híp mắt buồn ngủ:" Làm gì?"



Hắn mơ mơ màng màng nhìn cô, đầu còn rất phối hợp gật một cái, bộ dạng dường như rất mệt mỏi.



"Ăn chút gì đi."



Cái túi sàn sạt vang lên vài tiếng, một hơi nóng mang theo mùi cháo đập vào mặt.



"Không ăn... Tôi muốn ngủ." Dư Thâm muốn nằm lại trên ghế sa lon.




Trong lúc đó Dư Thâm rốt cuộc cũng không cảm nhận được, đêm qua, cô như thế...



"Thiếu gia, ngài không sao chứ?"



Còn chưa tới gần biệt thự liền bị các vệ sĩ chờ bên ngoài phát hiện.



"Không có việc gì." Dư Thâm nhìn Minh Thù.



Người sau nhàn nhàn nhìn về phía biệt thự, thời điểm hắn đang bị vệ sĩ vậy quanh đã nhấc chân đi về phía biệt thự.



Vệ sĩ cũng nhìn theo, người này nếu không phải cháu ngoại của Văn lão gia tử, hiện tại bọn hắn cũng không biết làm gì với cô.



Thiếu gia ngài dọa chết chúng tôi."



"Lần sau ngài đừng rời khỏi nơi này, nếu ngài xảy ra chuyện này chúng tôi liều chịu không được trách nhiệm."



Dư Thâm gục đầu xuống, vẫn trả lời như trước đây: "Biết rồi."



Vệ sĩ không dám nhiều lời, dù sao Dư Thâm cũng là thiếu gia của bọn hắn chứ không phải con của bọn hắn.



Dư Thâm chậm chạp vài phút, thời điểm đến biệt thự phát hiện bầu không khí bên trong biệt có chút không đúng.



Trong phòng khách, Lão gia tử ngồi một bên, bên cạnh có một nam nhân đeo kính đang ngồi, đối diện nam nhân là nữ sinh xa lạ chân tay run rẩy.



Minh Thù đứng ở giữa phòng khách.



"Lão gia tử, Tang Âm tiểu thư đã trở về, như vậy xin hỏi, tôi có thể đưa Mông Mông đi không?"



Văn lão gia tử không trả lời, ngược lại nhìn về phía Minh Thù: "Âm Âm, đây là bạn của con?"



"Đúng vậy a, thế nào?" Minh Thù nói.



Phó Vân Bách lễ phép mỉm cười: "Tang Âm tiểu thư, Mông Mông trước đó được cô chiếu cố, tôi tới là để đón Mông Mông."



"Ồ." Minh Thù vuốt vuốt mái tóc:" Cô ấy đồng ý đi theo anh sao?"



"Mông Mông?" Phó Vân Bách nhìn về phía Trang Mông Mông.



Trang Mông Mông dường như không nguyện ý, nhưng lại nghĩ đến việc không nên mang đến phiền phức cho người khác nên có chút giãy dụa.



"Tang Âm... Cám ơn cô, nhưng tôi vẫn là nên đi cùng Phó tiên sinh thì tốt hơn, việc này đối với cô cùng... Văn lão tiên sinh sẽ an toàn hơn." Cô khó khăn nói.



"Hừm, nếu cô đã quyết định vậy tôi không có gì để nói." Minh Thù thả tay xuống, nụ cười vẫn như cũ: "Có khó khăn cứ tìm tôi, tôi rất tình nguyện vì cô cống hiến sức lực."



Dừng một chút, cô lại nói: "Trước khi đi có thể vì tôi làm một bữa cơm không?"



Trang Mông Mông: "..."



Phó Vân Bách: "..."



Văn lão gia tử: "..."