Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1222 : Dư âm còn văng vẳng (19)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


"Kỳ quái, hôm nay tại sao Chiến ca không đến lớp?"



Tương Nhạc từ bên ngoài tiến đến, ngồi đối diện nói thầm với Minh Thù.



"Làm cái gì vậy, gọi điện thoại cũng không nhận."



Minh Thù ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Hắn thường xuyên trốn học?"



"Không có." Tương Nhạc cẩn thận hồi tưởng một chút: "Rất ít, ngoại trừ cuối tuần không gặp người ở bên ngoài, thứ hai đến thứ sáu đều ở trường học, thành tích của Chiến ca đều là tiêu chuẩn nhất định."



"Vậy có lẽ là có chuyện." Lục Chiến là dị năng giả, cũng không biết hắn là người của nhà nước hay là của tổ chức dị năng nào đó.



Mà dựa theo lời Văn lão gia tử nói...



Dị năng giả ban đầu đều chỉ có một dị năng, nếu như xuất hiện hai dị năng cũng là từ trên người người khác chuyển đến.



Bị người khác tước đoạt dị năng... Mà người bị tướt đoạt kia, chỉ có chết.



"Ừm..."



Tương Nhạc ngẫm lại cũng đúng, ai cũng có chuyện riêng.



Lực chú ý của nam hài tử rất nhanh chuyển sang chỗ khác.



-



Ngày hôm nay không chỉ Hoàng Hiểu Lộ chuyển trường, Lục Chiến không lên lớp, còn có Dịch Giảo Giảo cũng không lên lớp.



Không biết bị những người kia bắt, về sau sẽ thế nào.



Minh Thù không nghĩ tới thời điểm tan học lần nữa trông thấy Phó Vân Bách.



Phó Vân Bách đến một mình, đứng ở cổng trường, dáng dấp của hắn là loại thư sinh nho nhã, mặc âu phục, thắt cà vạt, mang kính mắt, đứng yên một chỗ, không biết còn tưởng rằng hắn là lãnh đạo trường học.



"Tang Âm tiểu thư."



Phó Vân Bách chủ động chào hỏi cô.



"Âm Âm, người này là ai vậy?" bọn Tương Nhạc bốn người kề vai sát cánh đứng sau Minh Thù, nhìn Phó Vân Bách, hiếu kì hỏi.



"Không biết." Minh Thù đối với người đã mang đầu bếp nhỏ đi không có cảm tình gì.



Đầu bếp nhỏ của trẫm...



Ngẫm lại mà đau lòng.



Tìm một cơ hội lại cứu một lần nữa, đầu bếp nhỏ nhất định sẽ lựa chọn trẫm!



Phó Vân Bách nghe vậy cũng không giận, vẫn lễ phép mà nói: "Tang Âm tiểu thư, tôi có chút chuyện muốn cùng cô nói."



Bốn người Tương Nhạc ngờ vực dò xét Phó Vân Bách.




Một đêm nhịn, hai đêm cô đều nhịn!



Thế nhưng mấy ngày kế tiếp đều vẫn như thế này.



Đúng hẹn lại lên...



Minh Thù rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trèo cửa sổ đi lên.



Cửa sân thượng vẫn đóng, Minh Thù gõ cửa sổ để cho hắn mở cửa.



"Cậu có tật xấu gì?" Minh Thù vào cửa liền hỏi: "Làm ồn người khác đi ngủ rất thoải mái sao?"



Dư Thâm nhìn cô chằm chằm mấy giây, xoay người đi tới trên ghế sa lon ngồi.



Minh Thù: "..."



"Ta nghe nói buổi tối cậu ngươi không có ăn cái gì?" Minh Thù đặt mông ngồi vào đối diện, tư thế đại lão mở ra: "Muốn chết đói tại nhà tôi sao?"



"Cô có thể tiễn tôi về nhà."



"Tôi ngược lại rất muốn trùm bao tải quăng cậu về nhà. Tôi dám sao? Lão gia tử sẽ giết tôi!!!"



Dư Thâm giọng điệu có chút giương lên: "Cô sợ?"



"Kính già yêu trẻ có biết không!"



Trên gương mặt tái nhợt của Dư Thâm lộ ra một tia khinh miệt, đối với câu này của cô biểu thị sự khinh miệt.



Dối trá!!!



Trong đầu Dư Thâm đột nhiên xuất hiện một từ như vậy.



Hắn đột nhiên đứng dậy, đi về phía giường, trong ánh mặt chăm chú của cô, lên giường đắp kín mền.



Minh Thù: "???"



Minh Thù xác định hắn thật sự ngủ, từ cửa trèo xuống.



Cuối cùng cũng an tĩnh.



Nhưng mà cô vừa nằm dài trên giường, phía trên lại là âm thanh thùng thùng...



Bệnh tâm thần a!



Ngày mai sẽ để cho người ta đến làm tường gỗ cách âm!!



Minh Thù lần nữa leo lên, Dư Thâm nằm ở trên giường, cũng không có tỉnh dậy, hô hấp kéo dài trầm ổn, giống như ngủ thiếp đi.



Nhưng quả bóng tự mình nhảy thùng thùng, đổi thành người khác không biết sẽ bị dọa thành cái dạng gì.