Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 124 : Công Chúa Trấn Quốc (30)

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


Sau khi bầu trời nhuộm đỏ, toàn bộ bị mây đen che phủ, bầu trời như muốn sập xuống.



Trong không khí lơ lửng những ẩn số làm người ta bất an, dường như rất dễ kích động và tức giận.



"Nữ nhân thối này, lão tử bảo ngươi làm cơm, thời gian lâu như vậy sao bà còn chưa làm? Muốn bỏ đói ta phải không?"



"Lão nương hầu hạ ông nhiều năm như vậy, chăm sóc cái nhà này, ông trừ ăn ra còn biết làm cái gì? Bây giờ còn dám đánh ta, hôm nay lão nương liều mạng với ông."



"Được lắm đồ thối tha, gan lớn nhỉ..."



Minh Thù nhìn một gia đình đang diễn ra trận đại chiến gia đình, thôn dân vây xem không dám đến quá gần, chỉ chỉ trỏ trỏ gia đình kia. Minh Thù không chú ý lắm, ngẩng cằm ngáp một cái.



"A..."



Một tiếng thét vang tận trời xanh.



Minh Thù giật mình, thôn dân vây xem phía trước, lúc này sắc mặt trắng bệch lui về phía sau. Trong sân đối diện, nam nhân vùi đầu vào cắn cổ nữ nhân, nữ nhân ô ô giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì.



Âm thanh uống máu truyền ra rõ ràng.



"Ăn thịt người!"



"Ăn thịt người, chạy mau!"



Thôn dân từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần chạy tán loạn, nam nhân bị kinh động ném nữ nhân đã tắt thở, dùng một loại tư thế kỳ quái nhảy ra, rơi xuống mảnh đất trống bên ngoài.



Mộ Hoài và Diệp Tùng từ trong phòng đi ra, ngoại trừ Mộ Hoài biểu hiện mặt lạnh có thể rơi vụn băng, những người khác đều khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mặt.



Nam nhân tay chân chạm đất, nửa khuôn mặt đều là máu, hàm răng dường như còn ngậm một khối thịt.



Thân thể hắn hơi co lại, trong họng vang lên tiếng rít gào như dã thú.



"Grào!"



Nam nhân xông vào trong viện, mục tiêu là Minh Thù.



Diệp Tùng và mấy người bên cạnh nhảy lên, ngăn cản nam nhân.



"Đi."



Mộ Hoài tiến lên túm Minh Thù không chút sứt mẻ đi ra bên ngoài.



"Này, không giết hắn sao?" Tiểu yêu tinh đó.



"Diệp Tùng sẽ xử lý."



Mộ Hoài đi cực nhanh, đi ngang qua một số nhà dân có thể thấy cảnh tượng giống nhau, người thân thuộc đều lộ ra răng nanh sắc bén.



Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.



Minh Thù nỗ lực rút tay mình về, nhưng Mộ Hoài nắm rất chặt:
Mộ Hoài thở phào, sau dó liếc mắt nhìn, Diệp Tùng bọn họ sẽ không có chuyện...



"Ta đưa ngươi rời khỏi đây đã."



"Tìm đồ ăn trước."



Trẫm rất đói, máu cạn sắp thấy đáy, bây giờ trẫm có thể vừa ăn vừa bò.



"Rời nơi này trước, ở đây không an toàn."



"Tìm đồ ăn trước."



Minh Thù cố chấp không buông.



Không có đồ ăn trẫm không đi!



Mộ Hoài thực sự không có biện pháp với nàng, đem tiểu yêu tinh trên mặt đất giết chết. Đi qua nhà bên cạnh không người vơ vét một phen, hy vọng có thể tìm được chút thức ăn.



Cho tới bây giờ, không nghĩ đồ ăn lại quan trọng như vậy.



Minh Thù ngồi xổm bên cạnh tiểu yêu tinh đã tắt thở, nhìn vết thương Mộ Hoài làm ra. Vết thương rất cạn, một chiêu mất mạng.



"Hài Hòa Hiệu, người thường có thể giết yêu?"



[Có tỷ lệ nhất định.]



Mặc dù yêu mạnh hơn người thường, nhưng cũng chỉ là một chủng loài. Chỉ cần là chủng loài, cũng sẽ không vô địch, người thường có thể làm bị thương yêu, thậm chí giết yêu.



Minh Thù suy xét một chút, lấy lá cây đắp lên mặt tiểu yêu tinh, nhìn nó nằm trên mặt đất, thực không chịu được.



"Chỉ có những thứ này, ngươi ăn trước một ít đi."



Mộ Hoài tìm được đồ ăn, đưa cho Minh Thù.



Minh Thù cũng không ghét bỏ: "Đi thôi."



Mộ Hoài: "..."



Quả nhiên có cái ăn, nói gì cũng được.



Mộ Hoài dẫn đường phía trước, hai người nhanh chóng rời khỏi thôn. Từ bên ngoài nhìn vào thôn, toàn bộ thôn đều bao phủ lớp sương kỳ quái.



Mộ Hoài thử một chút nội lực, phát hiện có thể sử dụng, vừa nãy không thể sử dụng nội lực, e rằng có liên quan đến những sương mù này.



Mộ Hoài không hỏi lúc hai bọn họ tách ra đã xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn biết rõ dù hắn hỏi, chỉ sợ cũng không có được thông tin gì.



"Ngươi đứng đây đợi ta, ta đi chút rồi về."



Mộ Hoài không yên tâm với bọn Diệp Tùng, sương mù ở đây kỳ lạ quá.