Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1237 : Dư âm còn văng vẳng (34)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Thời điểm Minh Thù đang ăn Phó Vân Bách đã đem nam nhân thẩm tra một lần, nam nhân tựa hồ bị dọa sợ, nói chuyện bừa bãi.



Hung hăng nói Minh Thù là ác ma.



"Cô đã làm gì hắn?" Phó Vân Bách chần chờ hỏi Minh Thù.



Hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì một người bình thường có thể bắt dị năng giả, còn có thể làm cho dị năng giả thành bộ dạng như vậy.



"Dị năng của hắn không phải chế tạo sợ sự hãi sao? Bị phản phệ đi." Minh Thù nói mò.



"..." Quỷ mới tin cô!!



Phó Vân Bách nhìn về phía Dịch Giảo Giảo bên cạnh.



Hắn cho người đỡ Dịch Giảo Giảo dậy trói trên ghế, lấy cây mây đang bịt miệng cô ta ra.



Phó Vân Bách: "..." Cô ta thật đúng là tiếp cận bọn họ có mục đích!



"Dịch tiểu thư, cô có thể giải thích một chút không? Vì sao cô và người kia ở cùng một chỗ, các người muốn làm gì?"



Dịch Giảo Giảo nhìn nam nhân một chút: "Tôi là bị uy hiếp."



"Uy hiếp?" Phó Vân Bách cười lạnh, hắn xoay người ngồi xuống bên cạnh bàn: "Dịch tiểu thư, cô đến cục quản lý đến cùng là có mục đích gì?"



Minh Thù kéo đồ ăn bênh cạnh qua.



Phó Vân Bách: "..."



Dịch Giảo Giảo không có chú ý tới Minh Thù cùng Phó Vân Bách, cô ta nhếch khóe miệng cười lạnh: "Phó tiên sinh, không phải anh để cho tôi ở lại sao?"



Phó Vân Bách: "Thế nhưng là cô lừa tôi, chuyện của Sơn Hải Hội cũng không phải do cô làm."



Con ngươi Dịch Giảo Giảo có chút co rút lại.



Phó Vân Bách tiếp tục nói: "Tôi để cô ở lại chỉ là muốn xem cô có mục đích gì, bất quá..."



Hắn nào có nghĩ đến Minh Thù cứ như vậy đem hai người này trói tới...



Làm cho hắn trở tay không kịp.



Dịch Giảo Giảo gục đầu xuống không lên tiếng.



Ngay từ đầu cô ta đã bị nghi ngờ sao?



Làm sao lại thế?



Dịch Giảo Giảo cũng không biết Sơn Hải Hội là do ai làm ra, thời điểm cô ta xuất hiện ở đó cũng là trùng hợp.



Bất quá xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người phá huỷ Sơn Hải Hội chính là một nữ nhân, cho nên tại thời điểm bọn họ hỏi, cô ta liền thuận nước đẩy thuyền.



Lúc ấy Phó Vân Bách hẳn là đã tin tưởng.



Bởi vì cô sở hữu dị năng, thân thể lại đang trọng thương, nguyên nhân xuất hiện cũng có thể giải thích...



Thế nhưng tại sao hắn lại nghi ngờ?
Minh Thù buồn cười: "Cần gì chứ, người chịu khổ không phải là anh sao?"



"Anh nguyện ý." Dư Thâm cắn môi cô.



"Anh còn hôn... Hôm nay không nhớ lại?"



Dư Thâm có chút buồn bực đem đầu chôn trong cổ cô: "Chừng nào thì em mới đủ lớn."



"Một năm chín tháng."



Dư Thâm thật buồn bực.



Minh Thù tưởng tượng ra hình ảnh hắn đứng ở xó xỉnh, nhịn không được cười ra tiếng.



Dư Thâm có chút ghé mắt, giữa hai hàng chân mày thiếu nữ tràn đầy ý cười, trong con ngươi phảng phất chứa đầy ánh sáng.



Mà hắn ở lại ở trong ánh sáng đó..



Dư Thâm ôm chặt Minh Thù: "Âm Âm, đừng rời bỏ anh."



Minh Thù thở dài: "Nếu như anh còn đè em, có khả năng em sẽ thật sự rời bỏ anh đó."



"Tại sao?"



"Chết đói."



"Anh cũng đói."



"Vậy chúng ta xuống dưới ăn cái gì đi?"



"Không muốn."



"..."



Minh Thù cùng Dư Thâm nằm trên giường thêm nửa giờ.



【 Hài Hoà Hiệu 】



Tiểu thiên sứ: Tất cả đều là xe giả, không khác biệt cho lắm.



Hài Hoà Hiệu: Ta là xe thật!



Tiểu thiên sứ:... Ngươi là xe thật thì dùng được sao? Đánh mã!



Phục Hưng Hào: Hoan nghênh đi ăn máng khác ~



Tiểu tiên nữ:... Phục Hưng Hào ở nơi nào tới đó! Mua vé sao?



Phục Hưng Hào: Mua!



Tiểu thiên sứ: Mua vé mới là điều ngươi muốn nói a?



Tiểu tiên nữ: Xuỵt, các ngươi biết là được rồi, nói ra ngoài làm gì. (thẹn thùng)