Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1239 : Dư âm còn văng vẳng (36)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Tay Tương Nhạc run run xử lý vết thương cho Lục Chiến, mấy người còn lại sắc mặt khó coi hỗ trợ.



"Cái này làm sao xử lý, hay là đưa đến bệnh viện?"



"Nếu Chiến ca muốn đến bệnh viện đã sớm gọi 120."



"Chiến ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"



Một đám nam sinh đã lớn lúc này cũng sắp khóc, thật vất vả mới xử lý sạch sẽ những vết thương trên người Lục Chiến.



"Có bị nhiễm trùng không?"



"Không biết..."



Gian phòng bỗng nhiên an tĩnh lại.



Đám nam sinh im lặng đối mặt, bọn hắn không quên được cảm giác vừa tiến vào liền thấy một màn kia.



Chấn động, kinh hãi...



Minh Thù dựa vào cửa sổ, từ khe cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.



Cô đột nhiên nói: "Tôi ra ngoài chút."



"Cô đi đâu vậy?"



"Đói bụng, mua chút đồ ăn." Minh Thù đi ra ngoài: "Các cậu chú ý nhiệt độ cơ thể hắn một chút, có thể phát sốt, vẫn là nên gọi 120 đi, lấy kỹ thuật của các cậu thật sự không cứu được hắn."



Minh Thù trấn định, làm mấy làm sinh có chút mặc cảm.



Vừa rồi bọn họ bị doạ đến không biết phải làm sao, là cô chỉ huy bọn họ phải làm thế nào.



"Ồ được."



Minh Thù rời phòng, mấy nam sinh đều tự tìm một chỗ ngồi xuống.



Bây giờ bọn họ mới có cơ hội dò xét bốn phía, gian phòng này rất nhiều thứ đều bị vải trắng bảo bọc, toàn là những lớp bụi dày đặc, có thể nhìn ra được đã lâu không có người ở.



Không biết qua bao lâu, Lục Chiến mới phát ra một thanh âm rất nhỏ.



"Chiến ca?"



"Chiến ca cậu thế nào rồi?"



Ánh mắt Lục Chiến mơ hồ, một lúc sau mới thấy rõ người trước mặt.



Mấu gương mặt chen nhau phóng to trước mặt hắn.



"Tại sao các cậu đều tới?" Hắn không phải nói Tương Nhạc đến một mình sao?



Bất quá nghĩ lại, mấy người kia thường xuyên dính nhau, thời điểm gọi điện thoại cũng đã dự liệu đến cục diện này.



Cho nên Lục Chiến cũng không kinh ngạc nhiều.



"Chiến ca rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với cậu? Tại sao lại có nhiều vết thương như vậy, tôi xém chút cũng cho là cậu chết rồi, có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?"
"Cô nói cái tổ chức kia tên gì?"



"Hắc Báo a, quả thực là làm bẩn lọai sinh vật Hắc Báo này!"



Trang Mông Mông tức giận thả một muỗng muối.



"Quá khinh người, mấu chốt là chúng ta còn không biết bọn hắn ở nơi nào, nếu bọn hắn dùng dị năng tinh thể làm ra chuyện xấu gì...."



Minh Thù cúi đầu nhìn điện thoại, bỏ qua cho Trang Mông Mông bởi vì tức giận đã thả xuống một muỗng muối.



Cô ấn mở vào một cái ảnh chân dung nào đó, cuối cùng mở giao diện trò chuyện ra ——



【 Đại huynh đệ: Hoan nghênh cô đến, Hắc Báo chúng tôi rất thích người có năng lực. 】



Không phải cô nhớ lầm, đại huynh đệ này chính là người của Hắc Báo.



-



Lúc ăn cơm, Minh Thù ăn một miếng liền nôn ra, đồng thời Trang Mông Mông cũng nôn.



Trang Mông Mông nhìn về phía Minh Thù: "... Hình như... Cho nhiều muối."



"Không phải hình như."



Trang Mông Mông: "..."



Dư Thâm từ trên lầu đi xuống nhìn hai người trông coi một bàn đồ ăn, đáy lòng vô cùng khó chịu.



Trang Mông Mông không có nhà sao?



Vì sao cứ phải muốn chạy tới nơi này!!



"Dư Thâm ca ca." Minh Thù đột nhiên ngẩng đầu gọi hắn.



Dư Thâm đi tới.



Minh Thù đem trọn mâm đồ ăn đẩy tới, cười híp mắt nói: "Dư Thâm ca ca, mời anh ăn."



Dư Thâm: "..."



Mặc dù rất chán ghét Trang Mông Mông, nhưng đồ ăn Trang Mông Mông làm quả thực hắn có thể ăn nhiều hơn một chút.



Thức ăn này nhìn vẫn được, mùi cũng rất thơm, không có hương vị gì kỳ quái.



Bất quá cô sẽ tốt bụng như vậy sao...



Trước kia cho tới bây giờ đều không có phần của hắn.



Khẳng định có quỷ!



Dư Thâm đưa thay sờ sờ đầu cô: "Âm Âm đói cứ ăn đi, anh vẫn chưa đói. Ông ngoại còn đang ở phòng thuốc chờ anh, anh đi lên trước."



Dư Thâm hôn lên môi Minh Thù một cái liền xoay người lên lầu.