Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1243 : PHIÊN NGOẠI LỤC CHIẾN (xong)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Ban đêm tĩnh mịch..



Trên đường núi yên tĩnh có một người đi tới, hắn đi không nhanh, chân giẫm trên mặt đất không phát ra bất kỳ thanh âm nào, giống như một u linh.



Tại cuối con đường có một nam nhân đứng đó, hắn đang nhìn về phía dưới.



Tầm mắt của hai người tựa hồ đang đối đầu trong không trung.



Cuối cùng nam nhân cười lên tiếng: "Không hổ là Bạch Dạ."



Lục Chiến giẫm lên bậc thang, hắn đi đến bên cạnh người kia đưa một cái hộp trong lòng bàn tay ra.



Ánh mắt nam nhân sáng lên, dị năng tinh thể, đây chính là dị năng tinh thể... nội tâm hắn mãnh liệt, đưa tay muốn nhận lấy.



Lục Chiến bỗng nhiên thu tay lại.



Tay nam nhân rơi vào khoảng không.



"Một tay giao tiền, một tay giao hàng."



Nam nhân cũng không giận, dùng di động phát một tin nhắn, điện thoại Lục Chiến rất nhanh vang lên một âm báo tin nhắn.



Lục Chiến kiểm tra số tiền trong tài khoản, xác định không sai, đem hộp ném đi qua.



Lục Chiến không dừng lại lâu, cũng không hỏi nhiều, tự mình rời đi.



"Bạch Dạ." Nam nhân gọi hắn: "Thật sự không cân nhắc gia nhập?"



"Không." Lục Chiến nói: "Tôi không thích nghe theo người khác."



Hắn là Lục Chiến, cũng là Bạch Dạ.



Hắn vừa sinh ra liền bị vứt bỏ, có lẽ đến chết hắn cũng không biết vì sao mình lại bị vứt bỏ.



Có lẽ người vứt bỏ hắn muốn chừa cho hắn một cái họ, cho nên lưu lại trong tã lót của hắn một cái họ này.



Chiến lấy từ khí thế của người đánh trận đánh lui vạn người kinh sợ.



Là nghĩa phụ nuôi dưỡng hắn đặt cho.



Nghĩa phụ của hắn là dị năng giả lính đánh thuê.



Dị năng giả lính đánh thuê chỉ dùng dị năng khi có liên quan đến nhiệm vụ, mặc kệ là nhiệm vụ gì, chỉ cần ra nổi giá, bọn hắn liền dám nhận.



Nghĩa phụ đối với hắn rất tốt, dạy hắn sử dụng dị năng như thế nào, dạy hắn công phu.



Lục Chiến còn nhớ rõ nhiệm vụ đầu tiên mình tiếp nhận.



Giết một dị năng giả.



Hôm đó là mùa đông hắn mười bốn tuổi.



Tuyết rơi thật nhiều.



Máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng, hắn nhìn dị năng giả kia tắt thở.




Dư Thâm.



Tên cũng đẹp như vậy.



Cuộc đời còn lại của cô...



Ở trường học cô luôn lộ ra một vẻ thờ ơ không đếm xỉa tới, ngoại trừ đồ ăn vặt có thể làm cho cô liếc mắt, phảng phất cái gì đều không câu dậy nổi hứng thú của cô.



Thế nhưng hắn nhìn thấy, cô đối với nam sinh kia rất có kiên nhẫn.



Ghen ghét sao?



Không phải...



Lục Chiến không biết rõ đó là cái cảm giác gì, rất đáng ghét.



Hắn quả nhiên đậu cùng một trường với cô, ngoại trừ La Nghệ, bọn Tương Nhạc cũng đều đậu, mọi người vẫn cùng nhau chơi đùa như cũ.



Bất quá bên người cô xuất hiện thêm một tiểu cô nương tên là Trang Mông Mông.



Cô đối với tiểu cô nương kia rất tốt, trường học đều đồn rằng họ là bách hợp. Nhưng mà Dư Thâm mỗi ngày đều đón cô, Trang Mông Mông cũng có một người bạn trai rất tốt, lời đồn cứ thế mà tắt đi.



Có một ngày, hắn cùng Trang Mông Mông gặp gỡ.



Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại hỏi Trang Mông Mông một vấn đề.



"Tại sao cô ấy lại thích ở chung một chỗ với cô?"



"Đại khái... Tôi biết nấu cơm đi."



Đây là câu trả lời của Trang Mông Mông.



Đáp án này có chút vượt quá ngoài ý muốn, nhưng tựa hồ lại không ngoài ý muốn... Cô chính là một người như thế, không thể dùng lẽ thường đối đãi người.



Lúc nhận được điện thoại của Tương Nhạc, hắn đang làm một nhiệm vụ quan trọng.



"Chiến ca... Âm Âm đi rồi."



Lục Chiến nhìn máu trên mặt đất, sửng sốt nửa ngày mới hỏi: "Đi đâu?"



"Thiên Đường."



"Ừ." Không có có cảm xúc dư thừa, giống như chỉ là một người râu ria.



Tương Nhạc ở bên kia nghẹn ngào, nói rất nhiều.



Lục Chiến lẳng lặng nghe, hắn còn nhớ rõ lần cuối cùng gặp cô là tại tang lễ của Dư Thâm.



Tang lễ cử hành rất đơn giản, cô đứng lẳng lặng, nhìn không ra là thương tâm hay không thương tâm.



Lục Chiến cúp điện thoại, cách mấy tòa thành thị nhìn về phía ngôi sao vĩnh hằng.



Tay của hắn xưa nay chưa bao giờ cầm bút, hắn chỉ là một người hành tẩu trong bóng tối. —— Lục Chiến.