Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 126 : Công Chúa Trấn Quốc (32)

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


"Ầm!"



Lòng bàn tay Từ chủ và Hỏa Hồ va chạm, phát sinh tiếng nổ kịch liệt. Hỏa Hồ nhân cơ hội đánh lén Từ chủ, một chưởng đập sau lưng Từ chủ.



Từ chủ lảo đảo một chút, từ trên không rơi xuống.



Người Thần Thiên Từ tiến lên đỡ Từ chủ dậy, Hỏa Hồ đứng giữa không trung, che miệng cười châm chọc:



"Con người các ngươi càng ngày càng không được."



"Khụ khụ..."



Từ chủ cũng không nghĩ tới, thực lực của Hỏa Hồ còn lợi hại hơn so với trong ghi chép.



Hỏa Hồ đang muốn tiếp tục châm chọc, chợt ngửi trong không khí có mùi hương kỳ lạ, rất giống mùi thơm thức ăn của thế giới con người.



Đôi mắt hắn nheo lại một chút, nhanh chóng xuất chưởng đánh vào một gốc cây cổ thụ không xa.



Cổ thụ ầm một tiếng ngã xuống, hé ra dáng người phía sau.



Mọi người: "..."



Chúng ta ở chỗ này đánh nhau, ngươi ở bên đó nướng cá, lương tâm không thấy cắn rứt sao?



"Tiểu Từ..."



Sắc mặt Từ chủ càng khó coi hơn: "Tại sao, ngươi ở chỗ này?"



"Là nàng ta, chính là nàng ta, chính là nàng ta nói muốn ăn chúng ta."



Tiểu yêu tinh thứ hai nhảy ra, chỉ tay xác nhận Minh Thù.



Minh Thù cầm cá nướng suýt chút nữa "bỏ mạng", chậm rãi đứng lên, khóe miệng cong lên:



"Ta nói như thế khi nào?"



Trẫm không ăn yêu đó, có được không?



Truyền tin đồn bậy cái gì!



"Lúc trước, chính tai chúng ta nghe thấy."



Đám tiểu yêu tinh chắc chắn: "Con người rất dối trá, ngươi còn không thừa nhận."



Hừ! Đám tiểu yêu tinh các ngươi, dám nói xấu trẫm!



"Ôi, còn tự mình đưa đến cửa."



Dường như Hỏa Hồ rất tò mò đánh giá Minh Thù:
Chuyện thái tử từ hôn, nói không chừng cũng có liên quan đến nàng ta.



Những người chặn đường mình đều đáng chết.



Khóe môi Minh Thù nhếch lên, quay sang Trình Cẩm Vân cười xán lạn.



Không phá hư chuyện tốt của ngươi, trẫm kéo thù hận kiểu gì?



Đương nhiên, Từ chủ cũng thấy Trình Cẩm Vân, ông kéo đến chỗ người Thần Thiên Từ, sắp xếp Minh Thù ở bên cạnh:



"Bảo vệ tốt cho nàng."



Có lẽ Trình Cẩm Vân nghĩ Từ chủ bị thương, thừa dịp hỗn loạn đến giết ông chính là cơ hội tốt. Cho nên Từ chủ phóng qua, nàng cũng không né tránh, lấy ra vũ khí chính diện nghênh đón.



Cùng Trình Cẩm Vân giao đấu một lúc, trong lòng Từ chủ tức khắc trầm xuống, lớn tiếng hỏi:



"Ngươi là ai?"



Trình Cẩm Vân hừ lạnh: "Người lấy mạng ngươi."



Nhìn kỹ, sẽ phát hiện chiêu thức của Trình Cẩm Vân và Từ chủ có chút tương tự, nhưng so với Từ chủ càng thêm tàn nhẫn, từng chiêu đều đưa người vào chỗ chết.



Từ chủ rất quen thuộc bộ công pháp này, bởi vì đó chính là công pháp mà ông học nhưng đã được thay đổi.



Mỗi một chiêu, mỗi một thức của Trình Cẩm Vân dường như đều có thể khắc chế mình, Từ chủ không nghĩ tới nhiều năm như vậy, người kia đã nghiên cứu ra.



Thế nhưng.



Ông cũng không phải không có tiến bộ. Từ chủ đột nhiên thay đổi tấn công, lùi sau phòng thủ.



Trong mắt Trình Cẩm Vân lộ ra châm chọc, dường như hiểu rõ tại sao Từ chủ đột nhiên phòng thủ.



Cổ tay nàng vừa chuyển, nội lực ở trên không khí uốn khúc thành vòng tròn, theo bàn tay nàng đẩy mạnh, nhanh chóng lao về Từ chủ.



Nội lực đảo qua xung quanh, núi đá nứt vỡ, bụi bặm ngập tràn. Trình Cẩm Vân đột nhiên biến mất.



Từ chủ tức thì giật mình, khí lưu quét ngang đến ông tránh cũng không thể tránh, ông phải toàn lực phòng thủ.



Nhưng vào lúc này, Trình Cẩm Vân đột nhiên xuất hiện bên trái ông, mũi kiếm hiện lên hàn quăng đâm thẳng về phía ngực ông.



Đồng tử Từ chủ giãn rộng, kiếm quang hội tụ trong mắt ông.



Càng ngày càng mạnh...



Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể Trình Cẩm Vân nhanh chóng nghiêng đi.



Lưỡi kiếm rời khỏi quỹ đạo, lướt qua người Từ chủ.