Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1252 : Tuân lệnh darling (9)

Ngày đăng: 03:17 20/04/20


Minh Thù chuẩn bị đánh Y Tích một trận, Lục Ngưng lại giữ cô lại, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi: "Được rồi."



"Vậy sao?" Minh Thù hất tay cô ra: "Tôi nghĩ cô hiểu sai rồi, đây là chuyện của tôi cùng cô ta, không có quan hệ với cô, tôi chính là muốn đánh cô ta mà thôi."



Lục Ngưng: "..."



Thần sắc Y Tích hơi kinh hoảng: "Cô muốn làm gì, tôi cho cô biết, cô muốn làm gì với tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!!"



"Vậy thì tốt, cô không bỏ qua cho tôi, tôi rất vui vẻ."



"..." Bệnh tâm thần a!



Con mắt Y Tích tiếp cận với nắm đấm.



Minh Thù đem Y Tích đánh một trận, sau đó ném



cô ta ra ngoài, đặt mông ngồi dưới đất lấy mì ra ăn.



Vừa vặn.



Lục Ngưng: "..."



Ban Lan: "..." Xảy ra chuyện gì, tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì?



Lục Ngưng nhìn ngoài cửa, bên ngoài có chút thanh âm nhưng rất nhanh liền biến mất.



Cô chán nản ngồi dưới đất, đưa tay xoa xoa mặt,



"Lục Ngưng tỷ..." Ban Lan ấp úng một tiếng, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Một lúc sau Lục Ngưng mới đem chuyện lúc trước nói một lần, biểu tình của Ban Lan từ chấn kinh đến phẫn nộ.



"Tôi đã nói trông thấy cô, Y Tích còn nói tôi nhìn lầm, thật có lỗi với Lục Ngưng tỷ."



Ban Lan đột nhiên nói xin lỗi.



Lục Ngưng lắc đầu, cười khổ một tiếng: "Chuyện không liên quan tới cậu, là tôi cứu lầm người."



Không nghĩ tới Ban Lan lúc ấy cũng ở nơi đó, cô ta còn lừa gạt đưa Ban Lan đi.



Xem ra cô ta đã hạ quyết tâm muốn rời khỏi.



"Cho nên đừng nhặt người loạn." Minh Thù hít một hơi: "Nói không chừng sẽ bị cắn, rất đau đó, còn lãng phí lương thực.



"Con người... Tại sao có thể kỳ quái như thế." Lục Ngưng thì thào: "Tôi đối với cô ta không tốt sao? Tôi chỉ muốn đến khu Tây Thành, cô ta lại ác độc muốn huỷ hoại tôi."



Sự đả kích này đối với Lục Ngưng tựa hồ rất lớn.



Cô cùng Y Tích đã sống chung một thời gian, cô vẫn cảm thấy Y Tích chỉ là tính tình có chút yếu ớt nhưng bản tính không phải là cô gái xấu.
Minh Thù liếc nhìn hắn, ngữ khí có chút bất thiện: "Cậu đều có thể tuỳ tiện tìm người có thể bao nuôi trên đường cái?"



Tiểu yêu tinh mẹ nó có bệnh a!!



"Sao lại thế." Nam nhân ghé vào trên cửa sổ xe, ngón tay hắn che ở ngực: "Chỗ này chả tôi có cảm giác rung động với cô."



Khoé miệng Minh Thù giật giật, yếu ớt hỏi: "Vậy cậu đã động tâm với bao nhiêu người rồi?"



Nam nhân hơi suy tư: "Quá nhiều nhớ không rõ."



Minh Thù nổ máy cho xe chạy về phía trước.



"Tôi lừa cô thôi." Nam nhân vội vàng nói: "Lần đầu tiên động tâm, cho nên cô có phải nên chịu trách nhiệm với lần đầu tiên của tôi hay không?"



"Lần đầu tiên cậu động tâm thì liên quan quái gì tới tôi, tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với cậu." Tiểu yêu tinh lại muốn dở trò!!



"Lần đầu tiên không phải là nên chịu trách nhiệm sao?" Nam nhân nói.



"Cậu có hiểu lầm gì với lần đầu tiên?



"Là muốn như thế sao?" Nụ cười của hắn càng không đúng đắn: "Tôi cũng có thể a, cô muốn ở đâu? Tôi không ngại chơi xe chấn."



Minh Thù: "..."



Tiểu yêu tinh vừa tới liền hôn, hôn xong còn muốn cầu bao nuôi cho cô chịu trách nhiệm.



Minh Thù rất muốn biết lúc trước hắn có phải lỗ mảng như thế này không.



Nếu như là như vậy, cô cảm thấy nên đánh cho hắn tàn phế luôn!!!



Minh Thù nghiến răng: "Lên xe."



Trẫm không đánh chết ngươi thì sẽ là tiểu yêu tinh.



Dám tuỳ tiện trên đường cái gạ gẫm... Mặc dù là gạ gẫm mình, nhưng ai biết trước kia hắn có gạ gẫm người khác chưa?



Nam nhân cười nhẹ: "Tuân lệnh, darling."



Nhịp tim Minh Thù đập một cái.



Nam nhân vòng quamột bên khác lên xe: "Cần tôi cởi quần áo không? Hay là cô giúp tôi cởi?"



"Câm miệng!"



Minh Thù đạp ga, xe cấp tốc chạy ra ra ngoài, tốc độ phía trước đều không chậm lại, nam nhân không nịt dây an toàn nên bị đập dán vào cửa sổ xe."



Cửu thiếu vi diện này có độc aaa!!!