Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1257 : Tuân lệnh darling (14)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


Về sau Minh Thù liên tiếp gọi nhiều lần đều là nhắc nhở máy đã tắt.



Lúc trở về đã hơi trễ, đường đi một mảnh đen kịt, trống vắng không người.



Minh Thù có chút không yên lòng lái xe.



"Darling?" Diệp Tịch dựa vào bả vai Minh Thù: "Trước đó tôi có phải đã chọc em tức giận?"



"Không có."



"Thật xin lỗi." Diệp Tịch vô cùng sảng khoái xin lỗi.



Kỳ thật hắn cũng không biết mình sai ở đâu.



Nhưng nếu darling tức giận thì đó chính là hắn sai.



Trước nói xin lỗi khẳng định không sai.



Minh Thù liếc hắn một cái, thu lại suy nghĩ: "Đang lái xe, cách xa tôi một chút."



"Vậy em còn tức giận phải không?"



"Tôi tức cái gì?"



"..." Không biết a.



Ầm!



Xe đụng vào đồ vật gì đó, Minh Thù cùng Diệp Tịch đồng thời bị chấn động đến có một giây trống rỗng.



Minh Thù nhìn phía trước, là một cái thùng sắt rất lớn, đột nhiên từ bên cạnh lăn ra đây, lúc này trong thùng sắt chính là chất lỏng đang chảy ra ngoài.



Minh Thù cấp tốc nổ máy xe lui về sau.



Đằng sau cũng là một cái thùng sắt có chất lỏng tương tự lăn ra đây.



Răng rắc ——



Cái bật lửa từ không trung ném qua rơi vào trong chất lỏng, ngọn lửa bá một cái vọt cao, nối thành một biển lửa.



Xe bị chặn ở giữa.



"Đợi ở đây đừng nhúc nhích." Minh Thù nói với Diệp Tịch một tiếng, trước tiên mở cửa xe đi xuống.



Vèo ——



Minh Thù vừa đi ra, một viên đạn liền từ chỗ cao bắn tới, cửa xe bị Minh Thù đẩy ra làm đạn bắn vào trên cửa xe.



Vèo ——



Không có tiếng súng, hẳn là dùng ống giảm thanh, đạn từ mấy cái phương hướng bắn tới làm cô không tìm thấy chỗ nấp.



Minh Thù trở lại xe, kính chắn gió phía trước đã bị viên đạn bắn nát.



Minh Thù ấn Diệp Tịch xuống thuận tay đem thú nhỏ nhét vào.



Diệp Tịch cùng thú nhỏ mắt lớn trừng mắt nhỏ.



Hừ!



Thú nhỏ quay cặp mông vào mặt hắn.



Diệp Tịch: "..."
Minh Thù tiếp tục hỏi: "Khôn ca là ai?"



Chưa từng nghe qua người này nha!



Cô đắc tội hắn lúc nào?



"Khôn ca... Khôn ca là... đường chủ Xuân Thu đường."



"Xuân Thu đường? Làm cái gì?"



"... Bí mật... Buôn bán tuổi thọ."



Minh Thù sáng tỏ, hiện tại cô đã khống chế khu Đông Thành, bí mật buôn bán tuổi thọ mặc dù còn có thể làm nhưng khốn khó rất nhiều.



Hắn muốn giết mình, cũng hoàn toàn có thể hiểu được.



Diệp Tịch chờ nguyên tại chỗ, hắn nhìn đường phố đen như mực, những kiến trúc kia phảng phất như ác thú nấp trong bóng tối.



Hắn nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn về hướng phát ra âm thanh.



"Darling."



Minh Thù đứng bên ngoài, vươn tay về phía hắn: "Đi."



Diệp Tịch đặt tay lên, nhiệt độ trong nháy mắt từ đầu ngón tay truyền đến tứ chi của hắn.



Ấm áp.



Diệp Tịch cong môi cười.



Xe còn có thể đi được, Minh Thù nhét Diệp Tịch vào trong xe trở về chỗ ở.



"Darling, là ai muốn giết em?"



Vào nhà Diệp Tịch liền quấn tới.



"Kêu cái gì Khôn ca gì đó." Minh Thù rót cốc nước đưa cho Diệp Tịch.



Diệp Tịch lúc đầu không khát, nhưng là Minh Thù cho nên hắn vui vẻ nhận lấy, uống một ngụm nhỏ.



"Tại sao muốn giết em?"



Giọng nói của Diệp Tịch có gì chập trùng, tựa hồ vẫn như bình thường.



Thế nhưng Minh Thù quay người liền có thể trông thấy sự lạnh lẽo trên mặt Diệp Tịch cùng ngữ khí của hắn hoàn toàn không thích hợp.



Minh Thù xoay người, Diệp Tịch lập tức nâng nụ cười lên.



"Không phải coi trọng mỹ mạo của tôi chính là coi trọng tài hoa của tôi."



Diệp Tịch: "..."



Cái gì mỹ mạo tài hoa?



Không đúng! Lại có người dám ngấp nghé khuôn mặt xinh đẹp cùng tài hoa của darling!



Hoàn toàn khống chế không nổi xúc động muốn giết người làm sao bây giờ!



Diệp Tịch xiết chặt ngón tay, hắn cố gắng đem lực chú ý tập trung trên người Minh Thù.



Cỗ xúc động kia dường như đã thoáng chuyển biến tốt đẹp.