Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1285 : Thiên khải chi đạo (8)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


Dì Mai tới gần Kỳ Ngự đưa tay muốn đẩy hắn, mà Kỳ Ngự không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ là bình tĩnh nhìn bà ta.



Tại thời điểm dì Mai muốn đụng vào Kỳ Ngự thì cổ tay bị người ta nắm chặt.



Dì Mai quay đầu nhìn người ngăn mình lại là một tiểu cô nương, váy áo nền trắng hoa văn đỏ làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô, dụng mạo hồn xiêu phách lạc, cho dù là nữ tử trông thấy cũng dễ dàng thất thần.



"Cô là ai!" Dì Mai rất nhanh kịp phản ứng.



Minh Thù nở nụ cười trầm thấp: "Tôi là ai không mượn bà xen vào, nhưng bà dám đụng hắn một chút, tôi sẽ bảo đảm làm cho bà không biết mình là ai."



Dì Mai trừng lớn mắt giống như không thể tin được, bà ta giãy dụa đến mấy lần nhưng lực đạo trên cổ tay vẫn không thả lỏng chút nào.



Bà ta nghẹn mặt đỏ, dùng sức kéo ra.



Minh Thù đột nhiên buông tay, dì Mai trực tiếp ngã về sau ngồi sụp xuống đất.



Dì Mai sững sờ ngồi trên mặt đất vài giây, sau đó từ dưới đất bò dậy, ánh mắt ác độc: "Cậu lại dám sai khiến người khác động thủ với tôi!! Cậu là một con bạch nhãn lang, cậu muốn lật trời..."



Dì Mai liên tiếp mắng, toàn là lặp lại những từ khó nghe.



Ánh mắt Minh Thù nhìn dì Mai càng ngày càng lạnh, mơ hồ muốn động thủ.



Kỳ Ngự đưa tay kéo cô nhưng tay lại xuyên qua người cô, Kỳ Ngự sững sờ, một giây sau bàn tay bị người ta nắm chặt.



Kỳ Ngự nhìn cô cười cười: "Không có việc gì."



Mắt thấy dì Mai mắng càng ngày càng hung, Tinh Hồn vội vàng kéo bà ta: "Dì Mai, dì tỉnh táo một chút, cục trưởng không có việc gì, dì phải tin tưởng cục trưởng."



"Tôi đương nhiên tin tưởng Tiểu Hạc!" Dì Mai ngực chập trùng hơi lớn: "Cậu nói cho tôi biết có phải là nó làm hại Tiểu Hạc của tôi không?"



Tinh Hồn ôn hòa nói: "Không liên quan tới Cửu Thiếu."



Dì Mai hiển nhiên không quá tin tưởng: "Cậu xem nó cũng dám sai người động thủ với tôi, còn có đây là ai, người lung tung nào cũng đều được tới căn cứ sao!"



Tinh Hồn: "..."



Có phải lung tung hay không hắn không biết, hắn chỉ biết cô nương này đối với Cửu Thiếu mà nói đặc biệt không giống.



"Dì Mai."



Giọng nói của Kỳ Ngự làm cục diện đột nhiên an tĩnh lại.



Kỳ Ngự ánh mắt lạnh lùng: "Tôi gọi bà một tiếng dì Mai thì bà thật sự coi mình làm chủ rồi, người thừa kế Kỳ gia là tôi, không phải con của bà. Cái trụ sở này đều là tôi tặng cho hắn, tôi có thể cho hắn đương nhiên cũng có thể lấy lại, trước kia tôi tha thứ cho các người không có nghĩa là về sau tôi sẽ tha thứ cho các người!!"



Một mình hắn không quan trọng, hắn không có hứng thú giày vò cùng những người này liền để bọn họ khi dễ mình.



Nhưng hắn không thể để cho cô chịu nửa điểm ủy khuất.
Kỳ Ngự đưa Minh Thù đến nơi ở của căn cứ, Tinh Hồn gọi hắn ra ngoài cho một chút quyền hạn gì đó, Kỳ Ngự lề mề nửa ngày mới ra ngoài.



Minh Thù nằm trên giường rộng lớn như có điều suy nghĩ nhìn vào hư không.



Hài Hòa Hiệu vẫn không có động tĩnh, có phải đại biểu cho việc nó chính là thượng cổ?



Thượng cổ cùng bọn họ là đối lập.



Thế nhưng vì sao lại cần cô?



Chẳng lẽ muốn thông qua cô phá hủy cục quản lý?



Hài Hòa Hiệu trước đó thế nhưng là giật dây cô yêu đương kia mà...



Minh Thù càng nghĩ Hài Hòa Hiệu càng khả nghi.



Mẹ!



Trẫm còn nhiều giá trị hào quang còn chưa đổi được đồ ăn vặt như vậy lại chạy trốn!



Đừng để trẫm tìm được ngươi!



Kỳ Ngự nửa ngày vẫn chưa về, Minh Thù nghĩ đến mẹ kế của hắn liền cọ một chút rời khỏi phòng.



Cô vừa ra khỏi phòng liền nghe giọng nói cách đó không xa truyền đến.



"Cửu Thiếu, lần này có phải là rất nguy hiểm không?" Giọng nói mềm mại đáng yêu lộ ra mấy sự quan tâm, cơ hồ có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của chủ nhân.



"Có việc?"



"Không có việc gì... Ta chính là..."



"Không có việc gì thì tránh ra."



"Cửu Thiếu, tâm ý ta đối với ngươi không rõ sao? Ta thật sự thích..."



"Tôi đã có người mình thích."



"..."



Âm thanh cuộc trò chuyện kết thúc,Kỳ Ngự vừa đi ra liền thấy Minh Thù đứng ở hành lang, đáy lòng Kỳ Ngự hơi hồi hộp một chút, vừa rồi hắn hẳn là không nói cái gì không nên nói.



"Cô vợ nhỏ." Kỳ Ngự hấp tấp tiến lên: "Tôi chỉ thích em, tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ."



Minh Thù nhìn đằng sau hắn một chút, là nữ nhân tiên khí bồng bềnh trước đó đã gặp qua, đang đứng ở đó một bên khuôn mặt khổ sở nhìn về bên này.