Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1287 : Thiên khải chi đạo (10)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


"Đúng là tôi hại chết mẹ của tôi."



Kỳ Ngự ngồi ở nơi hẻo lánh, hắn cúi thấp đầu, thanh âm rất thấp.



"Bọn họ nói tôi là tai tinh cũng không sai, bởi vì người thân bên cạnh tôi cuối cùng đều chết hết."



Mẹ của hắn, bạn bè của hắn...



Đều chết hết.



Minh Thù kéo hắn vào trong ngực: "Tôi vẫn còn ở đây."



Kỳ Ngự ôm eo cô, thanh âm rầu rĩ: "Tôi đã từng mơ thấy... Em cũng sẽ chết."



Minh Thù nhớ tới thời điểm hắn là Diệp Tịch, sau khi trải qua giấc mơ kia hắn vẫn luôn trong trạng thái vô cùng bất an.



Minh Thù ôm chặt hắn: "Tôi làm sao lại chết, tôi sẽ không chết."



Không ai sẽ nghĩ cô chết.



Cô sẽ không chết, cũng không thể chết.



Kỳ Ngự ngẩng đầu, con ngươi có chút ẩm ướt, mấp máy cánh môi đỏ mọng: "Em sẽ luôn ở bên cạnh tôi đúng không?"



Minh Thù trong con ngươi chỉ có bóng của hắn, cô dừng vài giây, khẽ gật đầu: "Ừ."



Kỳ Ngự tiến lên hôn Minh Thù.



Hai người ngã xuống giường lớn, Minh Thù ôm cổ Kỳ Ngự đáp lại hắn một nụ hôn nóng bỏng.



Hắn lúc này giống một đám lửa, muốn cùng cô triệt để bốc cháy.



Ngón tay Kỳ Ngự lướt qua đường cong của Minh Thù, Minh Thù đột nhiên nắm chặt tay hắn.



"Ngoan, không muốn."



Kỳ Ngự cắn môi cô: "Vì sao?"



Hắn muốn chiếm hữu cô.



Chiếm hữu một mình cô.



"Hiện tại tôi là linh hồn thể." Lực lượng của linh hồn thể hắn sẽ không chịu nổi. Minh Thù dỗ hắn: "Ngoan một chút, chờ tôi mang anh trở về."



Kỳ Ngự có thể phân biệt bình thường cô vẫn qua loa lấy lệ, hiện tại cô đang rất thật lòng.



Kỳ Ngự khẽ cắn mấy lần, không tiếp tục nhưng cũng không có ý định bỏ qua cho cô: "Vậy em giúp tôi một chút?"



Minh Thù: "..."



Minh Thù cảm thấy mình tạo nghiệp, vừa rồi không nên đáp ứng để tự hắn khóc đi, khóc xong không phải vẫn là một trang hảo hán sao?




"Lúc trước tại sao anh phải bắt tôi đi làm nhiệm vụ kia, anh muốn làm gì với cô ấy? Anh cùng Lạc Yến cấu kết với nhau làm việc xấu tính toán tôi!"



Tóc vàng của Kỳ Hạc trước đó cơ hồ là đến eo, lúc này chỉ tới dưới mặt, phối hợp với sắc mặt tái nhợt của hắn có một chút ý nhị.



Hắn chống đỡ thân thể, ngồi dậy một chút.



Hắn nhìn về phía Minh Thù, chậm rãi phun ra mấy chữ: "Bởi vì cô ấy là mấu chốt."



"Mấu chốt?"



"Trước đó kiểm có một số vi diện xuất hiện dị thường, chúng tôi phát hiện ra cô ấy."



"Sau đó thì sao?"



Kỳ Hạc nhìn về phía Minh Thù: "Tôi muốn hỏi Minh Thù tiểu thư một vấn đề, cô cùng hệ thống thượng cổ đời thứ nhất có quan hệ như thế nào?"



Minh Thù: "Không có quan hệ gì, trước khi tới đây tôi cũng không biết cái tên này."



Kỳ Hạc đổi câu hỏi khác: "Vậy làm sao cô vào được những vi diện kia?"



Minh Thù nhìn hắn, cũng không đáp lời.



Kỳ Hạc nói: "Minh Thù tiểu thư, nếu như cô muốn biết một chút chân tướng, hiện tại xin hãy trả lời vấn đề của tôi."



Minh Thù cười nhạt: "Tôi cũng không muốn biết đâu."



Kỳ Hạc cũng không nhụt chí: "Thiên Khải thì sao? Cô cũng không muốn biết sao?"



Minh Thù nhíu mày, lại là Thiên Khải.



Một giây sau cô mới nâng lên nụ cười: "Tôi không biết cái gì thượng cổ, tôi tiến vào được những vi diện kia đều từ một hệ thống tên là Hài Hòa Hiệu, bất quá từ lúc tôi tới đây cũng không liên lạc được với nó."



Kỳ Hạc: "Nếu như tôi đoán không sai thì hệ thống của Minh Thù tiểu thư chính là thượng cổ."



Minh Thù cũng không thèm để ý: "Ha, nó muốn làm gì? Xưng bá thế giới? Thế giới của các người đều đã tận thế, xưng bá thế giới như thế này thì có lợi ích gì?"



Kỳ Hạc nói: "Mục đích của nó là phá hủy cục quản lý."



"Nó không phải đã phá hủy rồi sao."



"Minh Thù tiểu thư biết cục quản lý làm gì không?"



Minh Thù suy đoán lung tung: "Ăn no không có chuyện làm chơi cái trò công lược, dưỡng thành cái gì?"



Kỳ Hạc: "..."



Hắn nhìn về phía Kỳ Ngự, lâu như vậy cậu cũng không nói cho cô ấy biết cục quản lý làm gì sao?



Kỳ Ngự trực tiếp dời ánh mắt, nhìn cũng không muốn nhìn hắn.