Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1304 : Thiên khải chi đạo (27)

Ngày đăng: 03:18 20/04/20


"Xem ra ngươi thật sự phải giáo dục tốt một chút." Minh Thù có chút cảm khái.



Lại hố cha mình.



Vì vậy tiếng kêu thảm thiết của tiểu bàn tử liên miên ba dặm.



Đến cuối cùng tiểu bàn tử cũng không rõ, rõ ràng hắn viết đúng vì sao lại còn bị đánh.



Trước đó hắn đọc sách không chăm chú liền bị đánh, làm sao nhận thức tốt như vậy vẫn còn bị đánh?



Nam nhân thu thập xong con hàng hố cha, thần thái so với vừa rồi lạnh hơn mấy phần: "Không biết hai vị các hạ tìm người cũ trước kia có chuyện gì?"



"Ngươi xác định không chuyển sang nơi khác?"



Nam nhân: "..."



Tiểu bàn tử kêu thảm, Minh Thù cùng Kỳ Ngự hai người xa lạ này xuất hiện dẫn đến hiện tại có thôn dân vây xem cách đó không xa đang chỉ trỏ về phía bên này.



"Hai vị mời sang bên này."



"Cha!" Tiểu bàn tử ôm đầu chỉ tiểu hài nhi trên mặt đất: "Hắn lại trộm đồ vật của nhà dì Quế."



"Ai mượn ngươi xen vào việc của người khác!" Nếu không phải con gấu nhỏ này làm sao dẫn đến sự tình thế này?



"Hắn trộm đồ chính là không đúng!" Tiểu bàn tử thở phì phì: "Đây không phải là cha nói cho con biết sao?"



Nam nhân: "..."



Nam nhân ra hiệu Minh Thù chờ một lát, hắn đi đến trước mặt đứa bé kia: "Tiểu Trụ Tử, tại sao ngươi lại trộm đồ?"



Còn bị thằng ranh con này bắt được!



Đứa bé kia rụt rè nói: "Đói..."



Nam nhân tựa hồ biết tình huống của tiểu hài này liền lắc đầu, nhấc hắn lên giao cho một thôn dân, lại cầm đồ vật cho thôn dân để hỗ trợ chiếu cố một chút.



Chờ nam nhân trở về, tiểu bàn tử lập tức ồn ào: "Cha, hắn là người xấu!"



Nam nhân trừng tiểu bàn tử.



Tiểu bàn tử chậm rãi gục đầu xuống.



Nam nhân tên là Cốc Bình Vân, hắn đưa Minh Thù trở lại nơi bọn hắn sống.



Cùng nhà của bốn phía không có gì khác biệt.
Người phụ nữ hiển nhiên là nghe theo Cốc Bình Vân, đáp một tiếng rồi vào phòng đưa tiểu bàn tử ra ngoài.



Cốc nãi nãi có chút thở dài, chỉ có thể ngầm thừa nhận cho Cốc Bình Vân ở lại.



Con ngươi vô thần của bà ta nhìn qua Minh Thù: "Cô nương muốn hỏi cái gì?"



Minh Thù cũng không quanh co lòng vòng: "Ta chính là muốn hỏi đồ vật năm đó các ngươi cướp trong Tháp Thiên Khải cuối cùng rơi vào tay ai."



Thanh âm của Minh Thù không nhanh không chậm, sau khi âm cuối rơi xuống thật lâu cũng không có ai nói tiếp.



Cốc nãi nãi ngồi bất động, trên mặt chất đầy nếp nhăn cũng không nhìn ra tâm tình gì.



Cốc Bình Vân thần sắc tương đối khẩn trương nhưng cũng không có giá trị gì, như hắn nói, hắn cũng không biết rõ tình hình.



Minh Thù duỗi tay nắm chặt tay Kỳ Ngự vuốt vuốt, không chút sốt ruột nào chờ đợi.



Lòng bàn tay Kỳ Ngự hơi ngứa, hắn trừng mắt, ngón tay Minh Thù lại vẻ trong lòng bàn tay hắn.



Kỳ Ngự xem Minh Thù chỉ là tùy tiện vẻ, nhưng rất nhanh liền phát hiện là vẻ có ý tứ.



Hắn nhìn chằm chằm tay cô, từng chữ từng chữ đều khắc vào trong đầu.



Chờ nét vẻ cuối cùng của Minh Thù rơi xuống, ánh mắt Kỳ Ngự tràn ngập kinh hỉ, vừa rồi cô viết chính là... Thích anh.



Minh Thù ngước mắt, mặt mày cong thành độ cong thật đẹp mắt.



Thiếu nữ mặt mày như tranh cười duyên dáng, trong đáy mắt trong suốt có thân ảnh của hắn.



Bàn tay Kỳ Ngự nắm chặt tay Minh Thù, khắc chế dục vọng của mình.



Cô cố ý a!!



Cô tuyệt đối là cố ý!!



Thời điểm này lại làm ra loại chuyện này, hết lần này tới lần khác hắn đều không làm được gì!!



A a a!



Tại sao lão tử lại có cô vợ nhỏ hư hỏng như vậy!



Bình tĩnh!



Lão tử nhất định có thể thắng!