Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1337 : Phản quang mà đi (13)

Ngày đăng: 03:19 20/04/20


Thôi Cảnh Dương: "..."



Thôi Cảnh Dương nhìn vết thương trên mu bàn tay mình cũng không có cảm thấy dị thường gì.



Mà đi bảy bước ngã cái gì...



Làm sao nghe đều có điểm giống là nói bừa.



Dù sao cũng phải cẩn thận, hắn không nhúc nhích, ung dung thản nhiên sờ điện thoại trong túi quần.



"Văn Địch, cô muốn làm gì?"



"Ai nha, Thôi tổng hiểu tôi rất rõ nha, xem ra nghiên cứu tôi không ít, anh sẽ không phải là coi trọng dung mạo xinh đẹp của tôi chứ.



Thôi Cảnh Dương: "..."



Coi như dung mạo cô rất đẹp, hắn cũng hoàn toàn không có dục vọng!!



"Cô vào bằng cách nào?"



"Nhảy cửa sổ a." Minh Thù chỉ chỉ cửa sổ mở ra bên cạnh, tự tin nói: "Chuyện nhỏ."



Thôi Cảnh Dương nhìn cửa sổ mở ra, biểu lộ hơi khó coi: "Cô tới nhà của tôi làm gì?"



"Không muốn làm gì, muốn xem đào phạm một chút."



Đào phạm?



Cái gì đào phạm?



Cô đang nói hươu nói vượn cái gì?



Minh Thù quan sát thần sắc của Thôi Cảnh Dương, đáy lòng kết luận hắn hẳn là không có ký ức.



Linh hồn thông qua giới môn, chín mươi chín phần trăm cũng có thể sẽ mất đi ký ức.



Nếu Thôi Cảnh Dương có ký ức, vậy chính hắn là có dị năng thiên phú.



"Cô tìm tới đây muốn cái gì?"



"Anh ngoại trừ cái mạng này còn có cái gì?"



Hắn thế nhưng là tổng giám đốc tập đoàn Hằng Phong, muốn cái gì mà không có?



Thôi Cảnh Dương tận lực ngăn chặn Minh Thù, chờ hắn người của hắn lên.



"Tiền? Tài nguyên? Tiền đồ? Cô muốn cái gì?"



"Không có, tôi không cần." Minh Thù đứng dậy, từ sau bàn đi ra: "Tôi càng thích anh hơn."



Thôi Cảnh Dương: "!!??"



Bản thân Thôi Cảnh Dương tự giải đọc một phen, đột nhiên có chút tự tin: "Cô muốn trở thành người của tôi?"



Về giá trị nhan sắc của mình, Thôi Cảnh Dương có chút tự tin.



Coi như không có thân phận tổng giám đốc tập đoàn Hằng Phong, lấy giá trị nhan sắc của hắn cũng có thể làm một đám nữ nhân điên cuồng vì hắn.



Cho nên khi Minh Thù nói ra câu kia, Thôi Cảnh Dương cũng không có gì lạ.



Bất quá hắn cũng không thích cô...



Nhưng lúc này hắn muốn ổn định cô, ai biết nữ nhân này từ chỗ nào đến, có thủ đoạn gì nữa hay không.



"Sai rồi nha." Minh Thù chạy tới nơi cách hắn hai mét: "Tôi thích, là mạng của anh."
Nhưng phía sau câu nói kia...



Hắn nhíu mày nói: "Bị chụp không phải chuyện gì tốt, không ai chụp cô mới tốt."



"Vậy sau này anh chụp tôi chứ sao."



"..."



Minh Thù nghe thấy biệt thự bên kia có âm thanh huyên náo, cô thuận thế kéo tay Lương Triệt tay đi về phương hướng ngược lại.



Lương Triệt vốn muốn hỏi cô vì sao leo tường ra.



Nhưng bị cô dắt đi như thế nên cái gì cũng đã quên.



Chờ rời khỏi khu biệt thự, đi đến đường chính Lương Triệt mới lấy lại tinh thần.



Hắn hơi giãy dụa: "Văn tiểu thư, buông tôi ra."



"Ồ."



Buông ra liền buông ra thôi.



Nhiệt độ biến mất, nhưng trong lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại hơi ấm tinh tế kia.



Lương Triệt hơj nhấp môi dưới.



Để ngươi buông ngươi liền buông a!!



Lúc này đêm hôm khuya khoắt cũng không có người nào, Minh Thù cứ như vậy đi trên đường cái.



Lương Triệt đi theo sau cô một chút, giẫm lên bóng dáng của cô.



"Vừa rồi cô ở biệt thự của Thôi Cảnh Dương làm gì?" Hắn nghe thấy những âm thanh huyên náo kia.



Cô còn leo tường đi vào, leo tường ra.



Hắn vẫn luôn đi theo cô.



"Tôi muốn giết chết hắn ấy mà."



Lương Triệt: "!!"



Hắn đuổi kịp Minh Thù: "Hắn có phải là... Khinh bạc cô không?



Minh Thù: "???"



Nói trẫm khinh bạc hắn còn tạm được, hắn làm sao có thể khinh bạc trẫm?



Nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Minh Thù, Lương Triệt cũng cảm giác được vừa rồi mình có hơi kích động.



"Tôi là hỏi, vì sao cô muốn giết hắn..." Vân vân... Giết chết?!



"Văn tiểu thư, giết người là phạm pháp!"



"Cho nên tôi không có giết hắn a." Minh Thù một mặt vô tội.



*



Cửu Thiếu: Vì sao cô có thể không áp lực chút nào tỏ tình với người khác, nhưng xưa nay không chịu tỏ tình với ta?



Tiểu tiên nữ: Nhìn xem đối tượng được cô ấy tỏ tình, ngươi còn muốn được tỏ tình sao?



Cửu Thiếu:... Vẫn là quên đi, hiện tại rất tốt.