Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1418 : Tinh linh thị chủ (31)

Ngày đăng: 03:20 20/04/20


Quả cầu ma pháp trải rộng thần điện Hắc Ám sáng sủa hơn so với ngày trước.



Người của thần điện Hắc Ám đều biết, điện chủ mới của bọn hắn làm như vậy đều là vì một con tinh linh.



Nhưng cho đến nay bọn hắn đều chưa từng thấy qua con tinh linh kia đến cùng là bộ dáng gì.



Hoàn cảnh thần điện Hắc Ám chuyển biến, tâm tình Liên Tuế cũng dần dần tốt đẹp, có tinh thần hơn.



Hắn nằm trên giường to lớn nhìn quả cầu ma pháp trôi lơ lửng trên đỉnh đầu, trong con ngươi sáng lấp lánh tràn đầy ý cười.



Một tiếng mở rất nhỏ từ cửa phòng vang lên.



Thiếu niên xoay người, nhảy xuống giường ra ngoài: "Ngươi đã về."



Hắn trực tiếp bổ nhào qua ôm lấy Minh Thù.



"Động tay động chân làm cái gì?"



"Nhớ ngươi." Thiếu niên tinh xảo lộ ra một nụ cười đáng yêu: "Ngươi cũng không mang ta theo."



"Ta làm chính sự, mang ngươi theo làm gì." Minh Thù cúi đầu thấy hắn đi chân đất, trực tiếp ôm hắn đặt trên giường: "Lại nói, ta mới rời khỏi một lúc mà thôi."



"Vậy ta cũng nhớ ngươi."



"..." Minh Thù bất đắc dĩ xoa xoa đầu hắn: "Không phải ngươi nói ta đáng ghét sao? Hiện tại không ghét nữa rồi?"



"Không ghét." Liên Tuế ôm eo cô, cọ cọ hai lần: "Ta rất thích ngươi."



Tinh linh chính là thuần túy như thế, thời điểm chán ghét liền chán ghét, thời điểm thích liền thích.



Hắn chỉ là tuân theo bản năng biểu đạt sự yêu thích với cô.



Bất quá nhìn kỹ một chút, tai của Liên Tuế hơi có chút phiếm hồng.



Minh Thù chỉ vuốt đầu hắn cũng không có đáp lại, Liên Tuế hơi ngửa đầu, trong con ngươi màu vàng óng mang theo một tia thấp thỏm: "Ngươi thích ta chứ?"



Liên Tuế đợi nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời, hắn thất vọng rủ mi mắt xuống: "Không vui sao?"



Vài giây sau lại ngẩng đầu lên, thật lòng hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào mới thích ta?"



Đôi mắt kia phản chiếu ánh sáng của quả cầu ma pháp giống như ai gắn một thanh vàng lên đáy mắt hắn, chiếu sáng rạng rỡ, ngây thơ chờ đợi nhìn cô.



Ngón tay Minh Thù đè bả vai hắn, nhẹ nhàng đẩy về phía sau, thiếu niên thuận thế ngã xuống.



Minh Thù cúi người, nhu hòa hôn lên cánh môi hắn.



Răng môi giao nhau, hơi thở thơm ngọt lưu chuyển, thiếu niên mở to mắt, trong con ngươi lộ ra mấy phần mờ mịt, tựa hồ không rõ tại sao mình lại bị hôn.




Liên Tuế không biết mình ngọt chỗ nào.



Bất quá cô nói như vậy, thì chính là như vậy đi...



Hắn đột nhiên hôn một cái như chuồn chuồn lướt qua lên cánh môi Minh Thù, rồi mới lui lại một bước, cúi đầu xuống.



Bàn tay ấm áp rơi vào đỉnh đầu hắn.



Liên Tuế nhỏ giọng thầm thì: "Sờ đầu sẽ không cao."



"Nói thầm cái gì?"



Liên Tuế ngẩng đầu, hàng lông mi dài như cánh bướm run rẩy, dưới mí mắt quét ra một tia ranh ma: "Ta thích ngươi."



"Vừa rồi ngươi nói hình như không phải câu này."



Liên Tuế yên lặng đếm số lượng từ câu nói vừa rồi, từng chữ từng chữ nói ra: "Ta siêu cấp thích ngươi."



Minh Thù khẽ cười một tiếng: "Đi, đưa ngươi đi xem cái này một chút."



Liên Tuế không quá nguyện ý ra ngoài, căn phòng này tươi sáng đẹp đẽ, nhưng bên ngoài...



Hắn không thích.



Âm u, khó chịu.



"Rất đẹp, đi thôi." Minh Thù dỗ hắn: "Sẽ không để ngươi thất vọng."



Liên Tuế không có cách nào chỉ có thể bị mang theo rời khỏi phòng, bên ngoài là một đầu hành lang.



Hắn nhớ kỹ vách tường là màu đen, phía trên còn khảm một thứ như đầu lâu.



Liên Tuế nhắm chặt hai con ngươi, dán chặt vào Minh Thù, Minh Thù dứt khoát ôm eo của hắn.



"Mở mắt ra xem."



"Vậy ta hôn ngươi?"



"Ngươi hôn đi!" Liên Tuế tình nguyện bị hôn cũng không muốn mở mắt ra.



"Nơi này có người, ngươi muốn người khác thấy ta hôn ngươi?"



"..." Liên Tuế đương nhiên không muốn, hắn cẩn thận mở ra một đường nhỏ, liếc nhìn bốn phía, thấy có tia sáng cũng không tối lắm mới mở ra thêm một chút.



Toàn bộ hành lang giống như ban ngày, trên vách tường có dây leo bò đầy, ở giữa dây leo có một đống hoa tươi.