Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1437 : Quy tắc cương thi (13)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Minh Thù một lần nữa tìm người sửa chữa đạo quán, đạo quán không tính là lớn nhưng việc này không phải người bình thường có thể làm, dùng tiền cũng dùng như nước chảy.



"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, có đạo sĩ lên núi."



Tiểu quỷ từ bên ngoài bay vào, gân họng kêu to.



"Lên thì lên chứ sao." Chuyện trong cổ mộ đều đã qua lâu như vậy mới có đạo sĩ tìm tới cửa, cô cũng thật bất ngờ.



"Lên đâu?" Công nhân phía sau không nhìn thấy tiểu quỷ nên cho là Minh Thù nói chuyện với hắn, ngờ vực hỏi một tiếng.



"Không có gì." Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài.



Các công nhân đối mặt vài lần.



Người cố chủ này vẫn luôn là lạ, thỉnh thoảng liền thích lẩm bẩm, nếu không phải nơi này là đạo quán thì bọn hắn cũng có chút sợ



Tiểu quỷ đi theo Minh Thù, bất quá bọn hắn không dám ra ngoài, bên ngoài đều là đạo sĩ.



Thời điểm Minh Thù ra khỏi đạo quán liền gặp các đạo sĩ vừa vặn đến bên ngoài đạo quán.



Dẫn đầu là Tu Luân đã gặp qua trước kia, các đạo sĩ còn lại cô cũng không biết, đại bộ phận đều đã có tuổi.



Minh Thù nâng lên nụ cười tiêu chuẩn cùng bọn hắn chào hỏi: "Khách hiếm thấy nha, các ngươi đã tìm được chứng cứ tới bắt ta?"



"Tầm Y, chúng ta tới tìm ngươi không phải là chuyện kia." Tu Luân nói: "Chuyện kia chúng ta đã đã điều tra xong, không liên quan gì đến ngươi."



"Thật đáng tiếc." Lại không được cõng nồi.



Tu Luân: "??"



Đáng tiếc cái gì?



"Vậy các ngươi tới tìm ta làm gì?"



Tu Luân nhìn người bên cạnh một chút, trầm giọng nói: "Thanh kiếm lần trước ngươi dùng trong cổ mộ có phải là lấy được từ trong cổ mộ hay không?"



Minh Thù nhíu mày: "Không phải."



Vốn chính là không phải lấy ra từ trong cổ nên nên cô không có nói láo.



Tu Luân nhíu mày, cũng không tin Minh Thù nói.



Hắn nói: "Tầm Y, đồ vật lấy từ trong cổ mộ ra rất quan trọng, hi vọng ngươi có thể đem thanh kiếm kia giao cho chúng ta."



"Ngươi nói ta giao ta liền giao?" Trẫm không sĩ diện a!



Mà cái này là đồ vật của tiểu yêu tinh, sao có thể giao cho các ngươi.



Tu Luân: "Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giao cho chúng ta?"



Minh Thù: "Có phải các ngươi đã quên một chuyện hay không?"




Trên người vẫn mặc bộ quần áo trước đó, không chút nào lộn xộn, sạch sẽ giống như là vừa mới mua.



Con rối được hắn mang theo, thiếu chút nữa liền có thể đụng xuống mặt đất, con rối nhìn qua đáng thương đến dị thường.



Hắn đứng đối diện Minh Thù, ánh trăng bị hắn cản phía sau, cả khuôn mặt đều rơi vào trong bóng tối.



"Đừng cản trở ta phơi ánh trăng." Minh Thù không mặn không nhạt nói một tiếng.



Ước chừng mười giây sau, nam nhân hơi nghiêng người, ánh trăng lần nữa rơi xuống trên mặt Minh Thù.



"Kiếm!"



Hắn là tới lấy kiếm của hắn.



Minh Thù đưa tay ra phía sau đầu, cười nói: "Ta cho đám đạo sĩ kia rồi."



Nhiệt độ vù vù thấp xuống đỉnh điểm.



Minh Thù co rút thân thể lại, tốt lắm tiểu yêu tinh nhà ngươi!



Minh Thù nhìn quanh bốn phía, nhặt lấy cây chổi lông gà không biết ai đặt bên cạnh, nhảy dựng lên quật trên người nam nhân.



Lần trước còn dám chạy!



Mặc đồ của trẫm ăn đồ ăn của trẫm... Được rồi, không có ăn đồ ăn của trẫm, nhưng là mặc đồ của trẫm a!



Còn dám chạy!



Để ngươi chạy!



Nam nhân tuỳ tiện bắt lấy chổi lông gà, con ngươi đen như mực hoàn toàn lạnh lẽo.



"Buông tay!" Minh Thù lườm hắn.



Nam nhân hơi dùng sức, chổi lông gà phát ra tiếng tạch tạch rất nhỏ.



Minh Thù hít sâu, cố gắng gạt ra một nụ cười: "Ta nói lại lần nữa, buông tay."



Răng rắc ——



Chổi lông gà gãy thành hai đoạn.



Minh Thù cầm một nửa chổi lông gà, ánh mắt đảo qua người đối diện cùng chổi lông gà mấy giây.



Không xong rồi.



Tiểu yêu tinh muốn lật trời!



Chia tay!