Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 145 : Bút Ký Zombie (14)

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


"Đó là Hứa Sóc..."



Trần Duy tắm rửa xong ngồi một góc với Ninh Nhạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một chút sợ hãi.



"Hứa Sóc?"



Ninh Nhạc có chút mờ mịt, Hứa Sóc thì sao?



Trần Duy nắm tay Ninh Nhạc, lạnh run: "Cậu không biết... Hắn rất đáng sợ."



"Đáng sợ?"



Ninh Nhạc có hơi hiếu kỳ. Nam sinh kia nhìn có vẻ không đáng sợ, trái lại có chút đáng yêu...



"Hắn đã từng giết người..."



Trần Duy nói đứt quãng lý lịch người tên là Hứa Sóc này, chỉ hai mươi tuổi nhưng lý lịch còn phong phú hơn người trưởng thành.



Hắn mới là toàn tài của đại học Đằng Giang.



Nhưng hắn lại càng giống người điên mà toàn bộ đại học Đằng Giang đều sợ hãi.



Minh Thù xem qua cốt truyện. Người này cơ bản không hề xuất hiện. Khi Quý Nam và nữ chính gặp nhau là khi hắn lẻ loi một mình, khi đó cũng không phải là ở phòng thí nghiệm này.



Cho nên trong cốt truyện rất có khả năng Phàn đội trưởng không tìm được Hứa Sóc, Hứa Sóc vì lý do nào đó đã chết hoặc là hắn với Quý Nam đã mỗi người một ngả, nói chung là không nhắc đến chuyện của hắn.



...



Minh Thù đi rửa mặt sau cùng. Lúc cô đi ra, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại ba học sinh kia và chiến hữu của Triệu đội trưởng, những người còn lại không thấy đâu.



Trần Duy thấy Minh Thù đi ra lập tức mở chế độ cay nghiệt, hừ lạnh liên tục.



Minh Thù nghĩ cô gái này cũng thật ngạo mạn.



Khi gặp zombie thì hoảng sợ vô cùng, nhưng khi không có zombie lại lập tức liền biến thành một công chúa kiêu ngạo.



Minh Thù mặc kệ cô ta, cầm ba lô của mình rời khỏi phòng thí nghiệm.



Phòng nghiên cứu ngầm lớn như vậy, người sống bên trong cũng chỉ có hai người Quý Nam và Hứa Sóc, cả một đoạn đường lạnh lẽo đến run người.



Minh Thù men theo đường đi được một lúc, đột nhiên nhìn thấy phía trước có ánh sáng. Cửa không khóa, nam sinh mặc áo blouse trắng đứng trước bàn mổ im lặng suy nghĩ.



Zombie nằm trên bàn mổ, tay chân bị giam cầm tức giận rít gào.



Dường như Hứa Sóc nhận thấy có người nhìn mình hắn quay đầu nhìn lại, sau hai giây:



"Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn biến thành giống như nó à?"



Hắn tiến lên vài bước, rầm một cái đóng cửa lại.
Ninh Nhạc như là bình tĩnh kể lại sự việc.



Phòng nghiên cứu này là địa bàn của người khác, cô đột nhiên xuất hiện ở nơi này bị người khác phát hiện liền ra tay đánh người. Đầu óc những người này sẽ suy diễn ra bao nhiêu chuyện?



Không hổ là người ngoài hành tinh. Nói chuyện nghệ thuật như vậy.



Ánh mắt Quý Nam có chút nghi ngờ nhìn Minh Thù.



"Quý Nam nếu cậu không bảo bọn họ cút đi, tôi sẽ ra tay đấy."



Hứa Sóc đột nhiên không nhịn được nói.



"Phàn đội trưởng có lời muốn nói với cậu."



"Không nghe."



Hứa Sóc trực tiếp từ chối: "Mau cút đi."



Quý Nam: "..."



Quý Nam thì thầm vài câu với Phàn đội trưởng, nói hiện tại tâm tình Hứa Sóc không tốt, ai nói cũng không nghe.



"Rời khỏi chỗ này trước rồi hãy nói." Quý Nam nói.



Xét thấy đây là chỗ của người khác Phàn đội trưởng không phản đối, để Ninh Nhạc rời khỏi nơi này trước, quay về giải quyết chuyện hai người kia đánh nhau.



"Đợi đã."



Hứa Sóc đột nhiên gọi bọn họ lại, chỉ vào Minh Thù:



"Cô ấy ở lại."



Đáy mắt Quý Nam có chút không vui.



Người là hắn mang vào, những người này và những người trước chẳng khác gì nhau đều là bất kỳ giá nào cũng muốn trói Hứa Sóc mang đi.



Hứa Sóc không cho hắn cơ hội nói chuyện, hừ một tiếng:



"Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ấy."



Quý Nam cũng không rõ, lời này của Hứa Sóc tin cậy được đến đâu. Hắn cũng không thân thiết gì với Hứa Sóc, chỉ là trong khoảng thời gian này, chỉ có bọn họ bị vây ở đây sống với nhau mới có chút quen biết.



Chỉ có thể nói là hắn biết một số thói quen của Hứa Sóc, Hứa Sóc vốn chẳng coi hắn ra gì. Chỉ khi nào cần tới, Hứa Sóc mới để ý đến hắn.



Một kẻ thật cao ngạo.



Nhưng mà Hứa Sóc thật sự rất có bản lĩnh.