Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1445 : Quy tắc cương thi (21)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Thời điểm Minh Thù đuổi tới chính là nhìn thấy một cảnh tượng như thế.



Độ Khâm cơ hồ đứng không vững, trong tay lại đang nắm chặt con rối kia.



"Tầm Y!"



"Ngươi tới làm gì!"



"Tầm Y ngươi muốn làm gì!!"



Tiếng kinh hô của các đạo sĩ truyền đến, người bên trong còn chưa quay đầu, các đạo sĩ phía sau đã bị ép tránh ra một con đường.



Minh Thù cưỡng ép bổ ra một con đường, gần như bình tĩnh hỏi: "Các ngươi đang làm gì?"



"Tầm Y, đây là chuyện của đạo môn, ngươi chớ có xen vào việc của người khác!"



Có đạo sĩ đứng ra quát chói tai.



Minh Thù nhìn Độ Khâm đã nhanh sắp đứng không vững, nhẹ giọng tuyên bố: "Thật xin lỗi, đó là người của ta."



"Cho nên..."



Cô dừng một chút, đột nhiên cười lên: "Ngươi nói việc này ta nên quản hay không quản đây?"



Cơ hồ là thanh âm của cô đồng thời rơi xuống, Minh Thù liền động thủ ném một vật ra ngoài.



Các đạo sĩ còn chưa lấy lại tinh thần từ trong câu nói kia của cô, thân thể liền triển khai bản năng phòng ngự.



Bùa trận bị vật Minh Thù ném ra phá tan một lỗ hổng, đạo sĩ duy trì bùa trận bị phản phệ, phun ra một ngụm máu.



Bùa trận bất ổn, Độ Khâm chống đỡ người đứng dậy, âm khí bị cưỡng ép càn quấy trong bùa trận, từng lá bùa tự cháy nổi bồng bềnh giữa không trung.



Toàn bộ bùa trận biến mất.



"Tầm Y!"



Thanh âm tức hổn hển của đạo sĩ từ đằng xa truyền đến.



Độ Khâm nhìn về bên kia, Minh Thù đang dùng kiếm của hắn càn quét đạo sĩ.



Hắn khẽ mím môi, chuẩn bị đi qua, dưới chân đột nhiên bị một thứ đủ loại màu sắc ngăn trở đường đi của hắn.



Con vật nhỏ kia kít một cái mở ra trên mặt đất.



Móng vuốt lông xù nắm lấy ống quần hắn, một chút liền leo lên người hắn.



Độ Khâm nhìn thấy Minh Thù ném nó ra, đây là vật của cô...



Thú nhỏ nắm lấy tóc Độ Khâm, leo lên đầu của hắn ngồi.



Độ Khâm: "..."



"Tầm Y ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?"
Minh Thù không nhìn bọn hắn nữa mà trở lại bên cạnh Độ Khâm, cô nhìn thú nhỏ một chút, thú nhỏ hừ lạnh một tiếng xoay đầu về phía bên.



Con sen, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!!



Cho ta một bàn Mãn Hán Hoàn Tịch ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!



Trừ phi cho ta hai bàn!



Không!



Mười bàn!



Minh Thù lấy thú nhỏ xuống, tùy tiện vuốt vuốt rồi trực tiếp nhét vào trong túi.



Thú nhỏ: "..." A a a a a!! Con sen, ngươi chờ đó cho ta!!



"Ta..." Độ Khâm hơi há môi, lại không biết nói cái gì.



Minh Thù nâng khoé miệng lên: "Còn có thể đi không? Muốn ta ôm ngươi không?"



Độ Khâm: "..."



Hắn còn chưa đến mức này.



Minh Thù duỗi tay đỡ hắn, Độ Khâm nhìn bàn tay đang đỡ mình cũng không có đẩy cô ra, đi theo cô rời khỏi nơi này.



Đám người Ngọc Huyền chân nhân trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.



Ngay tại thời điểm bọn họ sắp biến mất không thấy gì nữa, Độ Khâm đột nhiên quay đầu.



Hắn chỉ nhìn một giây liền quay đầu lại, cùng Minh Thù biến mất ở ngã rẽ.



Đám người chỉ cảm thấy tê cả da đầu.



Cái nhìn cuối cùng kia của Độ Khâm...



Bình tĩnh không chút gợn sóng.



Nhưng bọn hắn lại cảm thấy trong lúc bất chợt bị ném xuống địa ngục, sự sợ hãi vô biên vô tận tràn lan đến, cho dù là Ngọc Huyền chân nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua sự tồn tại này.



"Ngọc Huyền chân nhân... Làm sao bây giờ?" Có đạo sĩ run rẩy hỏi.



Bọn hắn trước đó đều cho là Tầm Y chỉ trùng hợp đạt được thanh kiếm kia.



Căn bản không nghĩ đên cô cùng Độ Khâm có dính líu quan hệ.



"Khụ khụ khụ..." Ngọc Huyền chân nhân ho khan vài tiếng: "Triệu tập các phái của đạo môn quyết nghị đi."



Mây đen trên bầu trời dần dần biến mất, ánh nắng xuyên phá mây đen rơi xuống.



Có lẽ trong lòng tất cả mọi người đều chỉ có sự nặng nề.