Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1458 : Truyền thuyết người cá (4)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Tích tích tích ——



"Sương, gần đây cậu đã làm gì?" Thanh âm mạnh mẽ của cô gái truyền tới: "Mấy ngày nay đều không liên lạc được với cậu, cậu không sao chứ? Hôm nay tôi vừa trở về Balabala..."



Minh Thù nhìn ghi chú một chút.



Hách Nhan.



Số lượng bạn bè của nguyên chủ không nhiều.



"Mời cậu ăn cơm a, gặp nhau ở công viên trung tâm, chụt chụt!"



Hách Nhan bên kia lốp bốp nói xong.



Minh Thù chỉ nghe thấy câu nói mời ăn cơm của cô ấy.



Công viên trung tâm...



Vì đồ ăn ngon!



Minh Thù thu thập một chút, thuận tiện thông báo cho mama đại nhân một tiếng sau đó ra khỏi nhà.



Công viên trung tâm có rất nhiều người, Minh Thù xuống xe liền thấy có một cô gái đứng bên cạnh đó.



Mặc áo hở rốn, váy ngắn, tóc gợn sóng, dung mạo tinh xảo hoa lệ rất có cảm giác xung kích.



Mang theo cái kính râm lớn đứng ở nơi đó, quả thực chính là vô cùng có khí chất của đại tỷ.



"Sương!"



Hách Nhan phất tay về phía cô.



Minh Thù trấn định đi qua, Hách Nhan vọt thẳng tới ôm lấy cô: "A a a, Sương, có nhớ tôi hay không?"



"... Tôi nhớ cậu mời tôi ăn đồ ăn ngon."



"Chỉ biết có ăn, không biết quan tâm đến tôi." Hách Nhan hừ một tiếng.



"Cậu không vui sao?"



"Phốc..." Hách Nhan vung tay lên: "Đi đi đi, muốn ăn cái gì? Tỷ mời cậu."



Hách Nhan tự mình lái xe, Minh Thù rất im lặng: "Cậu có xe, vừa rồi đứng ở bên ngoài làm gì?"



Hách Nhan một bên thiết lập đường đi, một bên nói: "Khoe khoang chính mình một chút a, nếu không chẳng phải sẽ lãng phí thời gian tôi chưng diện lâu như vậy sao."



Minh Thù: "..."



Lý do này rất cường đại, hoàn toàn không tìm thấy điểm phản bác.



"Sương a, cậu biết không, lần này tôi tham gia hoạt động trao đổi của học sinh, thật phát rồ, đều không cho chúng tôi dùng thiết bị thông tin. Một tuần mới có thể liên lạc một lần, mỗi lần tôi gọi cho cậu đều không được, gần đây cậu đã làm gì chứ?"



Hách Nhan tham gia một hoạt động trao đổi của học sinh.
Người khác Hách Nhan đều vọt thẳng qua cho một cái ôm nhiệt tình.



Nhưng người này là Đông Ca, cô ấy cũng không dám.



"Sao có thể quên cô." Đông Ca tựa hồ cười một chút, nhưng rất nhanh liền thu liễm lại.



Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Minh Thù: "Triều Sương, khóa thực chiến đã xảy ra chuyện gì, người ta đều nói cô cố ý?"



"Khoá thực chiến gì?" Hách Nhan kỳ quái.



"Cô không biết?" Đông Ca khẽ nhíu mày.



"Tôi vừa trở về, có thể biết cái gì? Là khóa thực chiến gì?"



Đông Ca hai ba câu liền đem chuyện của khoá thực chiến nói cho Hách Nhan, Minh Thù muốn cản cũng không được.



"Cái này mẹ nó là có người hãm hại!" Hách Nhan thốt ra: "Tôi chắc chắn chính là Triều Sở giở trò quỷ!"



"Không có chứng cứ a." Minh Thù buông tay: "Lúc ấy là thiết bị thông tin mất hiệu nghiệm, sau khi kiểm tra thiết bị không có vấn đề cho nên chính là tôi cố ý không nghe chỉ huy."



Triều Sở làm sao làm được, nguyên chủ vẫn luôn không hiểu rõ.



Mặc dù Minh Thù có ký ức nhưng cũng không biết được, nói không chừng nguyên chủ đã không để ý đến manh mối quan trọng.



"Cho nên cô liền phải nhận xử lý?"



"Không thì nổ trường học sao?"



"Trời ạ!" Hách Nhan nắm tóc kêu rên: "Sao tôi lại gặp người có tâm kế như thế, lại dám ức hiếp Sương của tôi!"



Hách Nhan suy nghĩ linh tinh, tuyên bố muốn dạy cho Triều Sở một bài học.



Minh Thù: "..."



Đông Ca: "..."



"Tự tôi có thể làm được." Minh Thù nói: "Cô cũng đừng quan tâm."



"Như vậy sao được!"



"Được."



"..." Hách Nhan nhìn chằm chằm Minh Thù: "Thật... Không muốn tôi hỗ trợ?"



"Ừ, đây là chuyện của tôi." Nói thật... Nếu như Triều Sở không trêu chọc đến mình, cô cũng không có ý định để ý đến cô ta, dù sao hiện tại lại không có phúc lợi dùng giá trị hận thù đổi lấy đồ ăn vặt.



Hành vi hao tốn thể lực lại lỗ vốn như thế, không làm được.



Nhưng theo các kịch bản cẩu huyết này —— Triều Sở chắc chắn sẽ không cứ để yên như vậy.



Minh Thù nói hết lời mới khiến cho Hách Nhan từ bỏ ý định đi tìm Triều Sở.