Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 147 : Bút Ký Zombie (16)

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


Quý Nam đẩy cửa ra.



Trên gương mặt tê liệt không có chút biểu cảm nào nhưng giọng nói đã bán đứng hắn, tràn đầy quái dị:



"Các người đang làm gì vậy?"



Trong phòng giải phẫu nát bét. Trên mặt đất có một zombie nằm bất động. Khắp nơi đều có vết tích lửa cháy sém, súng bị đá vào góc, đạn và súng mỗi thứ một nơi.



Mà cách zombie không xa, Minh Thù đang đè Hứa Sóc, hai tay đè cổ tay Hứa Sóc. Từ góc nhìn của Quý Nam, càng giống như là Minh Thù làm gì đó với Hứa Sóc, tư thế vô cùng mờ ám.



Minh Thù túm cổ áo Hứa Sóc, vỗ vỗ mặt hắn: "Nhóc con, lông còn chưa đủ dài đã muốn đấu với tôi? Về lò đào tạo lại đi."



Cô từ trên người Hứa Sóc đứng lên, ung dung chỉnh chỉnh quần áo, sau đó lấy một túi đồ ăn vặt mở ra ăn.



Hứa Sóc sắc mặt khó coi nằm trên mặt đất, hắn đánh không lại...



Đánh không lại!



Sỉ nhục.



Đây là sỉ nhục.



"Cút!"



Hứa Sóc từ dưới đất bò dậy, chỉ ra cửa đuổi người: "Cút ra ngoài."



"Tức giận là đúng, càng tức càng đẹp trai đấy."



Minh Thù cười tủm tỉm, ra dấu cố lên với Hứa Sóc.



Minh Thù nhẹ nhàng rời phòng giải phẫu. Quý Nam dùng ánh mắt rất quái dị nhìn cô cho đến khi bóng lưng cô biến mất, Quý Nam mới thu lại ánh mắt.



"Cậu với cô ta xảy ra chuyện gì vậy?"



"Liên quan gì tới cậu."



Hứa Sóc đá một cước vào bàn mổ trên mặt đất.



Quý Nam cũng không muốn quản chuyện của hắn, giải thích mục đích mình đến:



"Phàn đội trưởng là người quân đội cử tới đón cậu, thành phố này đã thất thủ, sớm muộn gì vật tư trong phòng nghiên cứu cũng sẽ hết, cậu suy nghĩ kỹ xem có muốn đi cùng bọn người Phàn đội trưởng không."



Hứa Sóc phiền muộn hừ lạnh: "Nhanh như thế đã về phe bọn họ rồi?"



Quý Nam không nói gì.



"Cái gì nên nói với cậu tôi cũng nói rồi, lúc Phàn đội trưởng đi, tôi cũng sẽ đi."



"Tùy cậu."




Cô gái này cũng không dễ đối phó như những người khác.



Minh Thù nhìn Ninh Nhạc cười cười, cười làm trong lòng Ninh Nhạc rất khó chịu. Cô ta khẽ cắn môi, xoay người hỏi han Trần Duy.



Trần Duy cũng không biết là thật sự bị hù dọa hay là giả bộ, bộ dạng yếu đuối ngất đi.



Ninh Nhạc nhân cơ hội mang Trần Duy rời đi.



Những người còn lại đều suy nghĩ, hai bên tan rã không vui.



Mà Minh Thù rõ ràng bị cô lập.



Cô vẫn luôn bị cô lập.



Không sao cả.



...



Hơn mười giờ tối.



Hứa Sóc hai tay xỏ trong túi thảnh thơi tiến vào phòng thí nghiệm. Tiếp theo là Quý Nam, hai người một trước một sau, nhưng phương hướng đi đến khác nhau.



Ánh mắt Hứa Sóc đảo qua người ở đây, ngồi phía trước máy giám sát hai chân đặt lên bàn:



"Cũng không phải là tôi không thể cùng đi với các người."



Phàn đội trưởng vừa nghe liền chú ý, lập tức tinh thần tỉnh táo:



"Cậu có điều kiện gì?"



Hắn từ chỗ Quý Nam biết không ít chuyện của Hứa Sóc, hiện tại cũng không dám xem thường thiếu niên này.



"Phòng nghiên cứu có tổng cộng mười gian phòng chứa zombie, các người cử năm đại diện đi giết những zombie này, để chứng minh các người có thể bảo vệ tôi. "



Hứa Sóc không biết nhấn vào đâu, mà tất cả các camera giám sát, đều chuyển tới phòng có zombie.



Phòng lớn, phòng nhỏ, có phòng nhốt mười mấy con zombie, có phòng nhốt vài con.



Nhìn trang phục, có lẽ đều là người của phòng thí nghiệm.



Thiếu niên này, thế mà lại bảo họ đi giết những zombie đã từng cùng cậu làm việc, thậm chí có khi đó còn từng là giáo viên của cậu ta sao?



"Hứa Sóc!"



Qúy Nam bác bỏ: "Họ là tới cứu cậu đấy. Cậu hơi quá đáng rồi đấy!"



Hứa Sóc xoay ghế qua, thành thật mà vô tội hỏi:" Nhưng nếu như bọn họ một chút năng lực như thế cũng không có, thì làm sao mà bảo vệ tôi đây?"