Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1471 : Truyền thuyết người cá (17)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


"Cậu có phải hay không..."



Minh Thù cũng không biết nên mắng hắn như thế nào.



Nếu cô muốn biết, cô cần phải hỏi hắn sao?



Hắn không muốn nói, không phải cô cũng đã phối hợp không hỏi sao?



Minh Thù ngăn chặn miệng vết thương của hắn: "An Liễm."



An Liễm lông mi run rẩy, hai hàng lông mi dài rậm làm cho người ta không nhìn thấy nửa phần cảm xúc dưới đáy mắt của hắn, hắn an tĩnh chờ câu tiếp theo của cô.



Hắn không muốn lại giấu giếm cô thứ gì.



Rất khó chịu.



Bất quá Minh Thù chỉ là kêu một tiếng cũng không nói ra câu tiếp theo.



Ngay tại thời điểm An Liễm thấp thỏm, Minh Thù đột nhiên đưa tay kéo hắn xuống.



Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.



An Liễm có chút trừng lớn mắt, trong lúc nhất thời đã quên phản ứng.



Trong đầu dường như có thứ gì nổ tung.



Tất cả mọi thứ đều biến thành mơ hồ.



Nhịp tim "Thẳng thắn phanh" điên cuồng đập loạn lên.



Mặc dù trước đó đã tiếp xúc thân mật qua nhưng lúc trước hắn cũng không có cảm giác gì, có lẽ là do lúc đó không phải cô chủ động...



Trong đầu An Liễm trống rỗng một lúc lâu, chờ hắn kịp phản ứng, Minh Thù đã đem hắn triệt để kéo vào trong ngực, hương thơm nhàn nhạt trên người cô không ngừng xâm chiếm thế giới của hắn.



Răng môi giao nhau, triền miên lại nóng bỏng.



An Liễm dường như đã quên sự đau đớn trên người, đôi tay đang thả bên người chậm rãi ôm lấy cổ Minh Thù, hắn hơi ngửa đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn mê người.



Đôi môi tái nhợt dần dần ửng đỏ.



Minh Thù hôn lên cánh môi hắn, nhẹ giọng cảnh cáo: "An Liễm, lần sau cậu còn dám làm mình tổn thương, tôi sẽ cho cậu biết thế nào gọi là sống không bằng chết."



An Liễm có chút hé môi, đầu lưỡi chạm vào cánh môi Minh Thù.



Hắn không biết là vô tình hay cố ý, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua:"Tại sao tôi phải nghe lời cô?"



Minh Thù nhắm mắt lại hôn hắn trong chốc lát.



Đầu ngón tay cô từ trên mặt hắn phất qua, khóe miệng có chút nâng lên nụ cười: "Cậu là do tôi mua về, đương nhiên phải nghe tôi."



An Liễm đột nhiên cứng đờ.



Hắn nhấp môi một chút, đáy mắt tuôn ra sự u ám, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo có chút hung ác.



Lúc này An Liễm mới có một khí thế mà người cá nên có.




"Yaze cậu không có tốt bụng như vậy." An Liễm cũng không tin tưởng Yaze.



Một người soán vị ngươi, ngươi có thể trông cậy vào hắn sao?



An Liễm không có ngây thơ như vậy.



"Xem tôi đây." Đánh nhau là chuyên môn trẫm!



Bả vai An Liễm bị vỗ một cái, một giây sau Minh Thù liền từ bên cạnh hắn đi thẳng qua tảng đá ngầm bên kia.



Minh Thù giương nắm đấm về phía Yaze: "Không cần cậu nói, tôi cũng có thể biết."



-



Mười phút sau.



Yaze nằm rạp trên mặt đất, máu trên đuôi cá màu vàng càng chảy đến nhanh hơn làm cho khắp nơi trong hẻm núi đều là máu.



Có dòng máu chảy đi liền có thể biết dòng nước nơi này đến cùng là chảy xiết đến bao nhiêu.



Minh Thù ấn lấy đuôi cá của Yaze, có chút thèm nhỏ dãi.



Nếu chặt cái đuôi này xuống... Cũng là đuôi cá a!



Mấy ngày nay cô chỉ có thể ăn đồ ăn vặt, coi như đồ ăn vặt của Hài Hòa Hiệu ăn ngon nhưng cũng không no bụng, mà theo Hài Hòa Hiệu nói hàng tồn đã không còn nhiều lắm.



Những đồ ăn vặt này đều là lúc trước có Thiên Khải nó thu thập đến.



Hiện tại Thiên Khải không còn, nó đã mất đi năng lực kia.



Ăn xong hàng tồn đó chính là thật sự xong đời.



Yaze chật vật không chịu nổi, hai lần... Hai lần bị một con người...



Đáng ghét!



Đến cùng là tại sao cô lại có thể sống sót ở chỗ này?



"Mau nói, làm sao ra ngoài, không thì tôi liền chặt cái đuôi." Minh Thù lấy đại đao ra.



Lưỡi đao đã gần sát Yaze.



Yaze dường như có thể cảm giác được sự lạnh lẽo từ lưỡi đao truyền đến.



Đao từ đâu tới!



Đao này từ đâu tới!



Ngươi mẹ nó cũng đã bắt đầu chặt, còn dám nói lời uy hiếp sao? Bệnh tâm thần a! Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì!!



Yaze nhìn lưỡi đao đang rơi xuống, hét lớn một tiếng: "Dừng tay!"



***Hôm nay tớ có việc nên up 2 chap thôi nha, hẹn mọi người ngày mai a ♥️♥️♥️***