Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 149 : Bút Ký Zombie (18)

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


Mạt thế ban đêm, không có tiếng côn trùng kêu vang cũng chẳng có tiếng ếch ồm ộp.



Chỉ có bóng đêm tĩnh mịch.



Trên bầu trời, cũng không lấp lánh ánh sao. Trong bóng tối, giơ tay không nhìn rõ năm ngón, ẩn giấu những zombie khiến con người ta tuyệt vọng.



Minh Thù đã đi được nửa tháng, nhưng vẫn chưa đi nổi được nửa chặng đường. Đường phần lớn, không phải là bị phá hỏng thì lại là bị nổ hư, muốn đi thủ đô phải tìm đường khác.



Thỉnh thoảng, còn có thể gặp phải người sống sót chặn đường cướp bóc. Đương nhiên, dám giành đồ ăn trên tay Minh Thù, những người này đều không sống nổi.



Minh Thù mở bản đồ, thú nhỏ từ bên cạnh nhảy lên bản đồ, lăn qua lăn lại.



Minh Thù vươn tay đẩy nó ra: "Đi chỗ khác."



Thú nhỏ lại quay trở lại chỗ cũ, đôi mắt hắc bảo thạch nhìn chằm chằm cô, bắt đầu lầm bầm.



Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, phía sau đã có xe đi theo ngươi từ lâu.



Bên ngoài đen như mực không nhìn thấy gì cả.



Minh Thù không khỏi hoài nghi liếc nhìn thú nhỏ. Cô cất bản đồ, cất thú nhỏ vào trong áo, đẩy cửa xe đi xuống.



Nhiệt độ buổi tối so với ban ngày không khác nhau là mấy, vừa oi vừa nóng. Minh Thù tìm được đèn pin chất lượng không tốt, lắc lắc vài cái mới có ánh sáng, ánh sáng xua tan đi bóng tối.



Cầm đèn pin, men theo đường lớn bước đi.



Gần đây đều là vùng hoang vu, tỷ lệ gặp zombie rất nhỏ.



Ở một ngã rẽ, quả nhiên có xe đậu hơn nữa không chỉ một chiếc. Đèn xe đều bật, rất yên tĩnh dường như không có ai.



Cẩn thận tới gần xe, cửa xe mở rộng bên trong không bóng người.



Minh Thù ra phía sau xem xét một chút. Vòng qua chiếc xe đầu tiên, chiếc xe thứ hai rất lớn, bên trong còn có thức ăn và một số đồ lung tung, nhưng giống như chiếc xe đầu tiên trống không không có ai.



Phía sau còn hai chiếc xe.



Minh Thù tiếp tục đi về phía sau, chiếc xe thứ ba có vết máu còn rất mới, chắc là vừa mới xảy ra không lâu.



Chiếc xe cuối cùng, đột nhiên bật đèn, chiếu thẳng vào Minh Thù.



"Hi, lại gặp mặt."



Người trong xe ló đầu ra, dường như rất vui khi gặp được Minh Thù.



Hứa Sóc mở cửa xe đi xuống. So với nửa tháng trước, quần áo trên người Hứa Sóc bẩn hơn rất nhiều, nhưng vẫn rất có tinh thần.



Hắn chào hỏi Minh Thù: "Thật khéo, cô cũng đi đường này sao?"



Khéo cái rắm!



Minh Thù xắn tay áo định đánh người.



Hứa Sóc nhanh chóng lui về phía sau:



"Này này, tôi thừa nhận lúc trước có hơi bất lịch sự, nhưng cô không cần phải thù dai thế chứ?"



Tôi nhượng bộ, cô còn muốn thế nào nữa?



Còn muốn thế nào hả?
"Này!"



Minh Thù hạ kính xe, vẻ mặt kinh ngạc tiếc hận:



"Cậu vẫn chưa chết à?"



Hứa Sóc: "..."



Cô muốn tôi chết nhiều thế sao?



Tôi sẽ không chết, còn muốn mỗi ngày sẽ lượn lờ trước mặt cô, cô có thể làm gì tôi chứ?



"Chút kỹ xảo này, thiên tài như tôi làm sao có thể không ứng phó được chứ?"



Hứa Sóc cao ngạo hừ lạnh.



"Thiên tài bị tinh tinh truy đuổi? Thiên tài điên? Rất thích hợp với cậu nha."



"Làm như cô không bị tinh tinh truy đuổi vậy."



"Tôi chưa nói tôi là thiên tài."



Hứa Sóc: "..."



Tôi không làm thiên tài nữa!



Sau khi, Hứa Sóc bãi công các kiểu trong lòng, ngẩng đầu bình tĩnh hỏi:



"Đi xem con tinh tinh kia không? Biến dị lợi hại như vậy, không chừng lại có thứ gì tốt."



Minh Thù: "..."



Không tức giận sao?



Bà nội nó, trẫm đụng phải hộ gia đình không chịu di dời à?



***



[Hài Hòa Hiệu]



Sau này, hình thức của nam nữ chính đại loại là...



Minh Thù: Ngươi hận ta một chút thì chết à?



Nam chính: Vậy ngươi yêu ta một chút thì chết à?



Minh Thù: Muốn đánh nhau có phải không?



Nam chính: Tới thì tới, tôi sợ cô chắc!



Minh Thù: Tới đây tới đây, ai sợ người đó làm cháu nội.



Nam chính: (Vù vù ôm đùi) Tổ tiên xin người hãy yêu con một lần.



Minh Thù: Tổ tiên chết rồi, có gì cần thì đốt hương, đừng có đào mộ!



Nam chính:...