Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1499 : Hoa thần trên trời hạ xuống (2)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Minh Thù nhớ tới một việc.



"Ta là thế nào tới nơi này?"



"Chính là... Đột nhiên xuất hiện a." Hoa Mẫu Đơn vẫn còn đang khóc.



"Đột nhiên xuất hiện?"



Hoa Mẫu Đơn một bộ là chuyện đương nhiên, ngữ khí nói Minh Thù không có kiến thức: "Tất cả hoa ở nơi này đều là đột nhiên xuất hiện, có cái gì kỳ quái đâu."



Minh Thù: "..." Quấy rầy.



Minh Thù phát hiện hoa ở nơi này xác thực đều không tu luyện, cả ngày chỉ có phơi nắng.



Bọn chúng không tiến bộ, Minh Thù không thể không tiến lên a.



Cô muốn khôi phục hình người!



-



Mấy thập niên sau.



Đối với người tu luyện mà nói, bất quá cũng chỉ trong nháy mắt.



Minh Thù đã cao hơn nửa người, cánh hoa màu đen không khác nào lụa mỏng, tầng tầng lớp lớp, ưu nhã cao quý.



Tối hôm đó trời mưa to.



Minh Thù đón nhận trận mưa to, nhánh hoa ở trong mưa gió lắc lư.



Hoa Mẫu Đơn ở bên cạnh y y a a kêu lên, còn có bốn phía truyền đến thanh âm rất nhỏ.



"Có người tiến đến... A!"



"Có người đến rồi."



"A, hắn giẫm lên ta, đau quá."



Tầng tầng lớp lớp thanh âm từ trong đêm mưa truyền đến.



Minh Thù mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn cực nhanh từ đằng xa lướt tới.



Thời điểm hắn lướt qua Minh Thù, vạt áo mắc trên phiến lá của Minh Thù, đem Minh Thù lệch ra một bên có ánh sáng.



Đằng sau tựa hồ có người đuổi tới, tiếng rống giận xuyên phá màn mưa.



Người kia vốn đã lướt qua Minh Thù nhưng hắn lại trở về, một tay nhổ tận gốc Minh Thù.



Minh Thù: "..."



Minh Thù bị hắn ôm lên một đường phi nhanh, người đuổi theo hắn dần dần biến mất ở phía sau, bốn phía âm u, chỉ có từ hạt mưa từ không trung không ngừng rơi xuống.



Vừa tới đây Minh Thù đã cảm thấy không đúng lắm.



Nơi này không có linh khí, chỉ có ma khí...



Cái này mẹ nó sẽ không phải là Ma Giới chứ?




-



Sáng sớm ngày thứ ba



Nam nhân mang theo sương sớm tiến vào, vẫn là áo trắng như tuyết, mặt mày như ngọc, bước đi mang theo gió, quả nhiên là công tử vô Song.



Trong tay hắn cầm không ít thứ, đem những thứ kia toàn bộ để lên bàn.



Hắn ngồi trong chốc lát, tựa hồ nhớ tới chuyện gì lại rời khỏi sơn động.



Minh Thù cảm giác được một chút linh khí, run run lá cây nhìn về phía bên kia.



Cô sử dụng toàn bộ sức mạnh rút mình ra khỏi đất, nhảy ra khỏi chậu hoa, thời gian tu luyện vẫn là quá ngắn, đối với một gốc thực vật như cô mà nói, từ nơi hẻo lánh đi đến cái bàn bên kia khoảng cách như núi đao cùng biển lớn.



Vì ăn...



Trẫm có thể!



Tưởng tượng một chút hình ảnh một đóa hoa nhảy nhảy nhót nhót trên mặt đất...



Mấu chốt là Minh Thù nhảy rất bất ổn, nhảy nhảy một cái liền muốn lay một cái.



Minh Thù thật vất vả mới nhảy đến trước cái bàn, lá cây vừa với tới đồ vật trên bàn, nam nhân liền từ bên ngoài tiến đến.



Không khí tựa hồ ngưng lại trong nháy mắt.



Sau đó Minh Thù lập tức bắt đầu hấp thu linh khí.



Nam nhân bước nhanh tới, đồ trên bàn đã mất đi linh khí, trở thành phế phẩm.



"..."



Hắn nhìn về phía đóa hoa bên cạnh bàn.



Ngón tay bóp răng rắc răng rắc.



Trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một tràn ý cười: "Tiểu Hoa thần, ai cho ngươi ra?"



Minh Thù dùng lá cây ba một cái lắc tới gần một gốc thực vật, linh khí vù vù tiến vào thân thể cô.



Nam nhân đưa tay đoạt lấy.



Một người một hoa ấn lấy một đầu thực vật.



Lá cây của Minh Thù nhìn như yếu ớt nhưng nam nhân lại không kéo được.



Nam nhân ngầm dùng lực, Minh Thù đột nhiên buông lực đạo ra, nam nhân lui về phía sau, Minh Thù dùng lá cây vươn ra đẩy chân hắn một chút, nam nhân xém chút ngã sấp mặt.



Hắn giữ vững thân thể, ánh mắt liễm diễm rơi trên người Minh Thù, mang theo sự dò xét cùng tìm tòi nghiên cứu.



Minh Thù dùng hai bên lá cây làm một tư thế chống nạnh.



Ngươi cứ việc nhìn!



Trẫm sợ ngươi a!