Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1518 : Hoa thần trên trời hạ xuống (21)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Lạc Hàm ôm chậu hoa ngồi xổm trên trần nhà.



Minh Thù chống nạnh đứng ở phía dưới: "Ngươi xuống đây cho ta."



"Tiểu Hoa thần, ngươi hung dữ như thế sẽ không có bằng hữu."



"Không cần!"



Lạc Hàm tiếp tục tìm đường chết: "Ngươi nói ngươi làm sao lại hung dữ như thế? Tốt xấu gì ngươi cũng là một đóa hoa, ngươi xem người khác một chút, ôn nhu hiền lành biết bao?"



"Vậy ngươi tìm người khác đi." Trẫm đánh gãy chân của ngươi.



Lạc Hàm đột nhiên trầm mặc xuống.



Minh Thù nhảy lên ôm lấy cánh tay của hắn, đem người kéo xuống dưới.



"Suy nghĩ cái gì? Tìm một đóa hoa nào thì tương đối tốt sao?"



Tầm mắt Lạc Hàm nhẹ nâng lên một chút, con ngươi luôn luôn liễm diễm lúc này chỉ còn lại hàn ý lạnh lẽo. Ánh mắt kia giống như Minh Thù cùng hắn có thù sâu nặng.



Minh Thù hơi nắm chặt cánh tay hắn.



Một giây sau, ánh mắt Lạc Hàm nhẹ chuyển, khôi phục lại ý cười liễm diễm.



"Tiểu Hoa thần, ngươi biết thời điểm ngươi đáng yêu nhất là khi nào không?"



"Thời điểm quất ngươi?"



"..."



Lạc Hàm khóe miệng giật giật một chút, ngón tay bao trùm lên mu bàn tay Minh Thù, có chút kéo ra, đem chậu hoa đặt vào trong tay cô.



"Thời điểm được trồng ở trong chậu. Đến, lấy đi, đây là chậu hoa của ngươi."



"Lạc Hàm!"



"Ha ha ha ha..."



Minh Thù nhịn không được muốn tát hắn một cái.



Thân hình Lạc Hàm lóe lên, thoáng cái đã chuyển đến bên cửa sổ, ngón tay đặt trên cánh môi làm một động tác hôn gió.



"Tiểu Hoa thần, lần sau trở lại gặp ngươi."



Minh Thù một tay chống nạnh, tiểu yêu tinh có bản lĩnh thì ngươi đừng chạy a!



Trẫm để ngươi biết vì sao bông hoa lại đen như vậy!



Tiểu yêu tinh này làm sao lại đáng ghét như thế!



Đồ ăn vặt của trẫm đâu!



Cần an ủi một chút!



Minh Thù tiện tay đặt chậu hoa xuống, ra ngoài tìm Thanh Chi lấy đồ ăn.




Tại sao hắn phải tiện miệng trêu chọc cô!



Tại sao hôm nay hắn lại muốn tới gặp cô!



Tại sao lúc trước hắn muốn nhặt cô trở về!



Lạc Hàm nhìn ngoại bào của mình bị giật ra, áo trong tràn ngập nguy hiểm, hắn vội vàng nói: "Tiểu Hoa thần, ta là nam nhân."



"Ta vẫn là nữ đây này."



"..."



"Tiểu Hoa thần..."



Minh Thù đột nhiên đè thân thể xuống, cánh môi Minh Thù cơ hồ là muốn chạm vào cánh môi hắn, Lạc Hàm đình chỉ phản kháng.



"Ngươi có thể phản kháng, khí lực của ta vô dụng."



Ánh mắt Lạc Hàm rơi vào cánh môi Minh Thù.



Người đối diện hơi nghiêng về phía trước, mang theo sự ấm áp mềm mại đặt trên môi hắn như chuồn chuồn lướt qua.



Lạc Hàm sững sờ nguyên tại chỗ.



Ngón tay rơi vào xương quai xanh, thân thể Lạc Hàm đột nhiên kéo căng.



Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Hoa thần!"



Minh Thù nở nụ cười xán lạn, coi là thật sự đem hắn lột xuống, đè ép sờ soạng một lần.



Lạc Hàm nhìn quần áo bị cởi hết, cơ bụng căng cứng rắn chắc kéo dài xuống, bị quần áo bên hông nửa chặn nửa che.



Lúc này hắn đang nửa nằm trên xích đu, bị người ta đè ép cũng không thể che đậy hết vẻ gợi cảm trên người hắn, kia là một loại đẹp đẽ dã tính, dụ người phạm tội.



Ánh mắt Minh Thù hơi trầm xuống, buông hắn ra, xoay người xuống dưới.



Trọng lượng trên người Lạc Hàm đi chợt nhẹ, ánh mắt thuận theo nhìn cô.



Câu nói kia của cô không sai.



Hắn rõ ràng có thể phản kháng.



Nhưng hắn không có...



Cũng không phải là bị câu uy hiếp trước đó của cô hù dọa, hắn muốn chạy, ai cũng không bắt được hắn.



Thế nhưng vì sao hắn lại không phản kháng?



*



Minh Thù: Cảm động hay không??



Cửu Thiếu: Không dám không động đậy dám động, cô vợ nhỏ cứ tùy tiện sờ.