Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 155 : Bút Ký Zombie (24)

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


Khi xe trở lại căn cứ đã là buổi tối, căn cứ đèn đuốc sáng trưng. Đèn pha không ngừng quét xung quanh căn cứ, chỉ sợ buổi tối có zombie xông đến.



Ngoài căn cứ rất ồn ào, Minh Thù không biết có phải buổi tối căn cứ sẽ là tình trạng này hay không, nhưng tài xế hiển nhiên biết.



"Có chuyện gì vậy?"



Tài xế ló mặt nhìn phía trước: "Đường bị phá hỏng hết rồi, những người này muốn làm gì đây..."



"Ồn ào như thế, không sợ dụ zombie đến sao?"



Tài xế nói thầm một tiếng, trực tiếp dùng bộ đàm liên hệ người trong căn cứ: "Để bọn họ nhường đường, Diệp Miểu tiểu thư và Hứa tiên sinh phải vào căn cứ."



Nhưng mà bên trong bận tối mắt tối mũi, dù có người chú ý, cũng không có biện pháp mở đường để bọn họ vào.



Bọn họ có thể không cho những người may mắn còn sống này vào, nhưng không thể bắn chết đám người này.



Nhất thời tài xế cũng không có cách, chỉ có thể chờ người trong căn cứ giải quyết.



Minh Thù tựa trên cửa sổ, muốn tìm người hỏi thăm.



Nhưng đại đa số mọi người đều thờ ơ, không thì lại muốn đồ đạc.



Cuối cùng, Minh Thù tìm được một cô bé, ước chừng mười bảy mười tám tuổi.



Cô bé có chút sợ hãi, nhưng nhìn nụ cười ôn hòa đẹp mắt của Minh Thù, trong lòng an tâm rất nhiều, đánh bạo trả lời Minh Thù.



"Lúc xế chiều, có một chị dẫn đầu những người này, nói không có vật tư không vào được căn cứ là sai, bảo người căn cứ cho chúng ta vào. Nhưng người trong căn cứ không cho, sau đó chính là như thế này đây..."



"Bọn họ muốn xông vào sao?" Minh Thù hỏi.



Cô bé gật đầu.



"Tại sao em không vào?"



Cô gái nhỏ lắc đầu, có chút sợ hãi: "Bọn họ rất đáng sợ."



Những người đó bộ dạng hung dữ, so với những zombie cô bé nhìn thấy không khác gì nhau.



Minh Thù cười cười, cởi áo khoác trên người choàng lên cho cô gái: "Cám ơn em trả lời câu hỏi của chị, người tốt sẽ được báo đáp."



Trên người cô bé ấm áp, dường như còn mang theo một mùi hương như có như không.



Cửa sổ xe dần dần đóng lại, cô bé chỉ thấy nụ cười chói mắt của Minh Thù.



Như trong vực sâu tuyệt vọng mọc ra một bông hoa của niềm hy vọng khát khao.



Nắng ấm áp.



Cô bé ôm trang phục thật chặt, không dám buông tay.



Mấy người ở đằng xa vốn định tiến lên kiếm chác, thấy người trong xe chỉ cho một cái áo không đáng tiền, không tiến lên, tiếp tục ngồi xổm.




Hình như tên Bạch Tuyết Vy.



"Tuyết Vy cũng không biết sự việc sẽ thành ra như vậy, lúc trước các người cũng đâu có ngăn cản, không phải sao?"



Người ủng hộ Bạch Tuyết Vy không chịu được, đứng ra nói giúp: "Bây giờ nói điên khùng cái gì."



"Chúng ta không ngăn? Ninh Nhạc đã nói với các người rất nhiều lần, các người có nghe không?"



Trần Duy cười nhạt: "Một đám não tàn."



"Trần Duy, cô nói chuyện chú ý một chút."



"Tôi nói không sai, hiện tại vật tư hết sạch, sau này mọi người ăn không khí sao?"



"Cô không cần ăn không khí, không gian của tiểu thư Ninh Nhạc bên cạnh cô còn có rất nhiều vật tư đấy."



Giọng nói êm ái xen vào. Mọi người sửng sốt, đều quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói.



Cô gái ngồi trên khu ghế chờ, một chiếc áo màu trắng, giống như trước mạt thế, trắng tinh không nhiễm chút bụi. Mặc dù trên người Ninh Nhạc có chút bẩn, nhưng trên người Minh Thù lại không có chút vết dơ nào.



Cô gái cười cười nhìn sang bên này, hơi thở ôn hòa, hoàn toàn vô hại.



"Diệp Miểu?"



Trần Duy hét lên một tiếng: "Sao cô lại ở đây?"



"Ồn ào cái gì chứ?"



Người đứng bên cạnh Minh Thù hét lớn một tiếng: "Tất cả im lặng cho tôi."



"La tôi làm gì, sao lại không la cô ta?" Trần Duy không phục.



Đối phương trừng mắt nhìn Trần Duy, nếu hắn dám la Diệp Miểu, trừ phi không muốn làm việc nữa.



Trần Duy: "..."



Ninh Nhạc kéo người Trần Duy lại, cười cười gật đầu. Lúc trước, từ chỗ Phàn đội trưởng đã biết thân phận của Diệp Miểu không hề đơn giản. Hôm nay có thể thấy rõ cô là con gái của một vị lãnh đạo cấp cao nào đó của căn cứ.



"Thật phiền phức."



Hứa Sóc không hề tỏ ra khó chịu chút nào, thấy không khí có chút không đúng, hỏi:



"Cô lại lộn xộn gì đấy?"



"Có gì đâu." Minh Thù cười, "Gặp người quen cũ, chào hỏi chút thôi mà." 



"Đi thôi."



Hứa Sóc càng không kiên nhẫn nhìn người đối diện, dường như đã quên bọn họ rồi.