Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1545 : Cuối cùng đã gặp tri diệp (7)

Ngày đăng: 03:23 20/04/20


Cô gái tựa hồ bị doạ cho khiếp sợ.



"Không có khả năng... Cô nói linh tinh gì vậy, Ngộ ca ca làm sao lại thích..."



Cô gái phản bác, dữ dằn trừng mắt nhìn cô.



Minh Thù mỉm cười: "Kỳ thật tôi là nam nhân, không tin cô sờ xem."



Cô duỗi tay nắm lấy tay cô gái, dường như thật sự muốn để cô ta sờ.



"A!" Cô gái hét lên một tiếng, hất tay Minh Thù ra:



"Biến thái!"



Vừa rồi hai người này đứng tại hành lang đã có không ít người nhìn chăm chú.



Lúc này nữ cô gái hét lên một tiếng như vậy, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn lại.



"Sờ một chút chứng minh tôi là nam nhân, cô đừng sợ, đến đây, cho cô sờ đại bảo bối của tôi..." Minh Thù trấn định tự nhiên, dùng giọng điệu tiểu hồ ly dụ dỗ.



Cô gái muốn tránh đến Tông Ngộ phía sau, kết quả Tông Ngộ trực tiếp tránh đi.



"Biến thái!" Cô gái xấu hổ đỏ mặt, dậm chân, ngay cả Ngộ ca ca của mình cũng không cần, trực tiếp chạy đi.



Minh "biến thái" Thù: "..."



Cô nhìn Tông Ngộ.



Người đối diện đang cúi đầu go chữ.



Thời điểm cô liếc qua, Tông Ngộ đưa điện thoại cho cô xem.



"Muốn tiền mặt hay là chuyển khoản? Nếu chuyển khoản, số thẻ bao nhiêu?"



"Anh không nói với tôi một tiếng cám ơn?"



Tông Ngộ suy nghĩ một chút, gõ xuống bốn chữ vô cùng chính trực.



"Giao dịch công bằng."



"Ách." Xứng đáng độc thân a.



Minh Thù cầm điện thoại hắn gõ ra một chuỗi số thẻ: "Chuyển vào trong này đi."



Tông Ngộ vẫn thật sự chuyển tiền cho cô, sau đó xoay người rời đi.



Minh Thù: "???"



Cái này là thao tác gì?



Cố ý cho tiền trẫm sao?



Vừa rồi coi như không cần cô, hắn cũng có thể tự mình giải quyết cô gái kia a?



-



Ngoài quán.



Cô gái đứng dưới biển quảng cáo trầm tư.




"Ngải Diệp, tôi rời khỏi công ty, cô cũng đừng muốn sống tốt ở công ty, tôi xem sáng mai cô làm sao đối mặt với người của công ty."



Tần Nghệ mở điện thoại ra, lấy ảnh chụp trong hộp ra, từng tấm từng tấm chụp xuống.



"Lúc trước không nên bỏ qua cho cô như vậy..."



Lần này tuyệt đối sẽ không chỉ là dàng dựng chụp đơn giản như vậy.



"Vậy thật đáng tiếc, không có thuốc hối hận cho cô ăn."



Bang ——



Hộp rớt xuống đất, tính cả những tấm hình kia toàn bộ tán loạn trên mặt đất.



Tần Nghệ cả người dán vào tủ quần áo, nhìn người đang ghé vào cửa sổ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy hoảng sợ.



Trên cửa sổ, mái tóc bay lung tung ở phía trước lộ ra một cái đầu, hai tay ấn lấy cửa sổ.



"A!"



Tần Nghệ bất tri bất giác kêu to.



"Có quỷ!"



"Quỷ cái quỷ gì." Minh Thù từ phía dưới leo lên, lộ ra gương mặt của cô: "Trèo lên cửa sổ hóng gió, xém chút rơi xuống."



Tần Nghệ có chút trừng lớn mắt, vẻ hoảng sợ dần dần chuyển đổi thành khiếp sợ, sau đó là phẫn nộ.



"Ngải Diệp!"



"Ừ, đừng kêu lớn tiếng như vậy, tôi nghe thấy." Minh Thù nắm lấy bệ cửa sổ nhảy vào.



Cô vỗ vỗ tay, sửa sang lại quần áo, nhìn về phía Tần Nghệ, dùng giọng điệu cô cảm thấy vô cùng ôn nhu chào hỏi: "Chào buổi tối, tiểu khả ái."



"Ngải Diệp cô..."



Tần Nghệ chuyển mắt vào bệ cửa sổ cô vừa trèo lên.



Nhà cô ta ở thế nhưng là mười mấy tầng!



Làm sao cô trèo lên?



"Cô chạy đến nhà tôi làm gì? Cô muốn làm gì?"



Minh Thù ồ một tiếng, dùng giọng điệu ngày hôm nay thời tiết thật tốt nói: "Không phải cô nói với tôi nhà cô còn giữ hình của tôi sao?"



Tần Nghệ: "..." Cô ta đây không phải là uy hiếp cô sao?



"Biết cô sẽ không đưa cho tôi nên tôi chỉ có thể tự mình tới lấy." Minh Thù buông tay.



"..."



Đó là cô ta uy hiếp cô!!



Ai bảo cô tới lấy!!



Uy hiếp cô không hiểu sao?!