Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1553 : Cuối cùng đã gặp tri diệp (15)

Ngày đăng: 03:23 20/04/20


Minh Thù đem người đẩy xuống, nhìn mặt đất đầy bừa bộn, có chút đau đầu ôm lấy trán.



Mẹ, eo đều muốn gãy mất.



Cái này là chuyện gì!



Cô nhìn người đã ngủ trên giường một chút, thở dài, dọn dẹp sạch sẽ lại cầm chăn lông đắp lên cho hắn.



Cô ngồi dưới đất, nằm bên mép giường nhìn Tông Ngộ.



Cô đưa tay đụng đụng gương mặt Tông Ngộ, ngón trỏ cọ xát trên cánh môi hắn mấy lần.



Thật lâu, Minh Thù cúi người mổ nhẹ cánh môi hắn một chút.



Hình xăm trên ngực Tông Ngộ lúc này cũng lộ ra.



Kia là một con... Cá?



Khoé miệng Minh Thù co quắp một chút.



Đây là xăm cá chép sẽ may mắn sao?



Minh Thù cẩn thận nghiên cứu một hồi, hẳn là một con cá chép... Đầu hướng về vị trí ngự, cái đuôi lan tràn đến bờ vai.



Đã gặp qua trái Thanh Long phải Bạch Hổ, còn chưa thấy qua xăm con cá ở trên người.



Ý nghĩ của người xã hội thật sự kì lạ.



Ngồi trên mặt đất một lúc, Minh Thù đem đồ vật trên mặt đất thu thập sạch sẽ rồi trở về phòng mình.



-



Một tia nắng bên cửa sổ chiếu vào, đem cả phòng nhiễm lên một tầng màu vàng kim nhạt.



Tay nam nhân đang đặt trên trán chậm chạp dịch chuyển khỏi.



Đôi mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm trần nhà.



Đêm qua...



Hắn chống đỡ ghế sô pha ngồi dậy, ánh nắng rơi vào trên ngực, hình xăm càng lộ ra lập thể sinh động như thật, phảng phất như vật sống.



Hắn xốc chăn lên nhìn một chút, con ngươi lãnh đạm khẽ híp một cái.



Tối hôm qua không phải nằm mơ?



Tông Ngộ nằm xuống lại, nhắm mắt lại.



Một phút sau, hắn cọ một cái ngồi dậy, hô hấp có chút dồn dập.



Tông Ngộ nhìn mặt đất bừa bộn một chút, quần áo của mình cũng không biết đã ném đi nơi nào.



Tối hôm qua người kia...



Ánh mắt Tông Ngộ thuận theo mặt đất đầy bừa bộn kia nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.



Không biết vì sao, nếu như là cô, hắn lại cảm thấy mình có thể tiếp nhận.



Tông Ngộ thoáng bình tĩnh một chút, kéo lấy chăn nhanh chóng chạy vào phòng tắm thanh tẩy một lần, thay đổi quần áo sạch sẽ.



Hắn mang theo mái tóc còn ướt ngồi bên mép giường.
"Chủ nhà tiên sinh anh uống rượu uống đến hồ đồ rồi sao?" Minh Thù tránh khỏi tay hắn: "Tôi còn phải đi làm, không đùa với anh."



Uống đến hồ đồ rồi?



Không...



Không có khả năng.



Vì sao cô không thừa nhận? Không muốn nhận nợ?



Tông Ngộ hơi trầm xuống, lần nữa kéo cô trở lại, tiếp tục gõ chữ: "Tôi nhớ được, là cô."



Hắn nhìn chằm chằm Minh Thù, chắc chắn vạn phần.



Minh Thù: "..."



Uống say trí nhớ còn tốt như thế.



Không phải nói say rượu mất lý trí, tỉnh lại quên hết sao?



Phim truyền hình lại mẹ nó lừa người!



Minh Thù nói: "Coi như phải thì thế nào?"



Tông Ngộ lần này gõ đến nhanh hơn: "Cô thừa nhận?"



Tông Ngộ khẽ buông lỏng tay, Minh Thù rút tay mình lại: "Không phải anh đều nhớ sao? Tôi phủ nhận thì được gì?"



Bàn tay Tông Ngộ mất đi nhiệt độ, hắn lại mơ hồ có chút thất vọng.



Cô giống như có chút... Chán ghét mình?



Tông Ngộ từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa cho Minh Thù, hắn vừa gõ xong một "Tôi", thanh âm của Minh Thù liền vang lên.



"Chủ nhà tiên sinh đây là lấy tiền bịt miệng tôi sao?"



Tông Ngộ lông mi run rẩy, ngón tay dừng lại trên màn hình, cánh môi đóng mở một chút...



"Vậy cảm ơn, tôi sẽ không nói lung tung, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, tôi hiểu." Minh Thù nở nụ cười cầm cái túi bên cạnh lên nhanh chóng nhanh rời đi.



Tông Ngộ đưa tay, chỉ kéo được một góc áo của Minh Thù.



Phanh ——



Cửa phòng đóng lại.



Tông Ngộ có chút thất thần nhìn cửa.



Hắn không phải ý tứ kia.



-



Minh Thù đi xuống lầu mới vỗ vỗ ngực.



Hù chết trẫm.



May mắn chạy nhanh.



Bằng không tiểu yêu tinh kia khẳng định lại để trẫm chịu trách nhiệm.