Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1564 : Cuối cùng đã gặp tri diệp (26)

Ngày đăng: 03:23 20/04/20


Nghị luận phía dưới mãi đến lúc Minh Thù đứng trên khán đài mới yên tĩnh xuống.



Minh Thù trấn định tự giới thiệu bản thân, so với những người trước đó không phải là cố ý quá mức thì chính là khẩn trương đến giới thiệu không hoàn chỉnh, Minh Thù liền lộ ra bình thường hơn nhiều.



Để cho người ta cảm thấy đây chính là một nhà thiết kế bình thường trình bày thiết kế của mình.



"... Cái gì là vĩnh hằng? Kim cương? Trong mắt tôi, thời gian cùng vũ trụ mới là vĩnh hằng, cho nên ý tưởng thiết kế của tôi đến từ thời gian cùng vũ trụ."



Minh Thù đưa tay, màn hình lớn phía sau hiện lên bản thiết kế của cô.



Tông Ngộ nhìn bản thiết kế trên màn hình, đưa tay chống đỡ thái dương...



Thanh âm của cô bỗng nhiên xa dần, bốn phía trở nên yên tĩnh không tiếng động.



Hắn giống như rơi vào một không gian trống rỗng.



Cái gì cũng không có.



Có một thanh âm mơ hồ từ phương xa truyền đến.



Nói cái gì?



Tông Ngộ cố gắng muốn nghe rõ ràng...



Nhưng bất kể hắn nghe thế nào cũng không nghe rõ bên kia nói cái gì.



"Tông Ngộ?"



"Tông Ngộ... Tông Ngộ..."



Tông Ngộ bị gọi đến thức tỉnh, con ngươi tiêu cự đối đầu với ánh mắt mang theo sự khẩn trươg, phảng phất tại thời điểm này hắn giẫm lên mặt đất trở lại nhân gian.



Người xung quanh đều nhìn hắn.



"Không sao." Minh Thù đỡ hắn: "Tôi đưa anh ra ngoài trước."



Tông Ngộ gật đầu theo bản năng.



Người xem bốn phía tính cả người chủ trì cùng thợ quay phim đều nhìn sang bên này, vừa rồi Minh Thù đang trình bày đến một nửa đột nhiên từ trên khán đài xuống tới thẳng đến bên này.



Bọn họ còn chưa có kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, thiếu nữ kia đã mang người rời khỏi hiện trường.



-



Tông Ngộ ngồi trên ghế bên ngoài sân, Minh Thù mua nước cho hắn.



Tông Ngộ uống một ngụm, dựa vào thành ghế trầm mặc.



"Vừa rồi sao vậy?"



Tông Ngộ thuận theo thanh âm của Minh Thù nhìn về phía cô, trong con ngươi lộ ra một chút mờ mịt.



Hắn đột nhiên đưa tay ôm lấy Minh Thù.



Minh Thù lơ ngơ, làm gì vậy a?




Đáng tiếc chính là người bạn thân sau kia khi về nước được hai năm liền qua đời.



Hôm nay ông ấy kể cố sự này ra là hi vọng mọi người không nên làm chuyện gì sai với lương tâm của mình.



-



Kaide tiên sinh quay đầu nhìn về phía màn hình lớn: "Đây là tác phẩm vẫn chưa hoàn thành của bạn thân tôi."



"Tôi không có tư cách hoàn thành nó. Cho nên... Tôi nhờ một tiểu bằng hữu giúp tôi hoàn thành, tuy nói không phải hoàn mỹ nhất, nhưng đây là tác phẩm khiến tôi hài lòng nhất."



Kaide tiên sinh nói xong, dừng một hồi lâu, chờ người phía dưới thảo luận.



Thật lâu ông ất mới nói: "Hiện tại, tôi giao nó cho vị tiểu bằng hữu này."



Ánh đèn đột nhiên chiếu tới trên người Minh Thù.



Minh Thù: "..."



Có thể bán lấy tiền không.



Minh Thù buông Tông Ngộ ra. đứng dậy đi đến khán đài.



Trước đó chuyện này đã truyền đi trong khắp vòng thiết kế.



Không nghĩ tới cuối cùng đập vào mắt chính là một cô gái tuổi còn trẻ như vậy.



Minh Thù biết Kaide tiên sinh vì sao lại lựa chọn thời điểm này để giao thứ này cho cô, không lấy được hạng nhất lại mang đến sự ưu ái nhất, cái này so với cầm giải thưởng còn trâu bò hơn nhiều.



Phần hảo ý này, coi như cô không muốn cũng phải nhận a.



"Thật sự không nghĩ đến sẽ là một cô gái trẻ tuổi như thế hoàn thành tác phẩm này, đạt được sự ưu ái của Kaide tiên sinh." Trong giọng nói chậm rãi của người chủ trì đều là sự kinh ngạc: "Thật sự là Giang sơn đời nào cũng có nhân tài đi ra..."



Minh Thù bảo trì nụ cười, ở trên khán đài cùng người chủ giao lưu vài câu.



Hoạt động chương trình kết thúc, cô lập tức trượt đi.



"Kaide tiên sinh, ngài là đang giúp tôi hay là hại tôi?" Minh Thù đi đến bên cạnh Kaide tiên sinh, tâm tình phức tạp.



"Đương nhiên là giúp cô." Kaide tiên sinh nói: "Tài hoa của cô không thể bị lãng quên, cô phải phát huy thiên phú của cô thật tốt, sau này cô cũng sẽ trở thành đại sư thiết kế châu báu trứ danh."



"..."



Trẫm chỉ là muốn an tĩnh làm một con cá ướp muối.



Minh Thù đưa mắt nhìn Kaide tiên sinh rời đi, có chút thở dài.



Một vài người bỏ lỡ có lẽ chính là cả đời.



Minh Thù nhìn về một phương hướng nào đó.



Tông Ngộ đạp lên ánh sáng đi tới, hai tay rộng mở, cao quý ưu nhã.



Minh Thù có chút nâng khóe môi lên.