Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1576 : Thành thị giết chóc (8)

Ngày đăng: 03:23 20/04/20


Mãi đến khi xe chạy ra khỏi khu vực này, Mạn Mạn ngồi ở phía sau mới dám lên tiếng.



"Nguyên Miểu, cô đắc tội người kia như thế không có chuyện gì chứ?"



Thế lực của người kia cũng rất lớn a.



Thiếu niên ngồi bên ghế phụ nghe vậy liền cuộn hai chân lên, đem chính mình ôm chặt.



"Tôi đã đắc tội nhiều người, hắn tính là gì." Minh Thù không thèm để ý: "Hổ giấy mà thôi, tuyệt đối chưa từng trải qua chuyện lớn gì."



Mạn Mạn trợn mắt hốc mồm.



Trong xe an tĩnh lại, Mạn Mạn không khỏi nhìn về phía thiếu niên ngồi bên ghế phụ.



Hắn thật dễ nhìn...



Hổ ca phái người đi theo bọn họ, bất quá sau khi đến gần Central Park, những người kia liền rút lui.



Minh Thù tìm một khách sạn.



"Hôm nay ở đây nghỉ ngơi trước đi."



Tứ mỹ nhân lái xe đến trong góc ngừng lại, nhiều vật tư như vậy phải để người trông coi mới được, cho nên bọn hắn thương lượng xong thời gian, hai người một ca.



Minh Thù mở cửa xe, thiếu niên nhìn bên ngoài một chút.



Có lẽ là sợ hãi, hắn nắm chặt tay Minh Thù cũng không có buông ra.



Đại sảnh khách sạn một mảnh hỗn độn, trên mặt đất tất cả đều là vết máu, đủ để thấy được nơi này đã từng xảy ra việc chém giết.



Nam Ẩn dán vào Minh Thù, tận lực tránh đi những vết máu kia.



"Sợ?"



"Ừ..." Nam Ẩn thấp giọng lên tiếng, sau đó lại lắc đầu: "Không... Không sợ."



Minh Thù dùng sức rút tay, Nam Ẩn có chút hốt hoảng bắt lấy, Minh Thù đành phải chuyển một cách khác, nắm lấy eo của hắn: "Hiện tại có thể buông lỏng ra chưa?"



Ngón tay Nam Ẩn khẽ buông lỏng, Minh Thù đưa tay ra, chiếu đèn pin ra phía sau một chút: "Mạn Mạn."



"Đây." Mạn Mạn núp ở sau lưng lão Đại, cũng rất sợ hãi.



Hoàn cảnh nơi này quả thật cực kì âm trầm.



"Mạn Mạn." Lão Đại thấp giọng hỏi: "Cô biết người bên cạnh bà cô nhỏ không?"



"Không biết." Mạn Mạn cũng hạ giọng: "Trước đó cũng chưa thấy qua, hắn vào biệt thự lúc nào?"



Lão Đại cũng cảm thấy kỳ quái: "Sao tôi lại cảm giác bọn họ đã quen biết rất lâu..."



"Có thể là bạn bè trước kia của Nguyên Miểu?" Mạn Mạn suy đoán.




Nam Ẩn xoay người, đưa tay ôm lấy cô.



"Hiện tại có thể ngủ chưa?"



Nam Ẩn rầu rĩ nói: "Cô tin tưởng tôi."



Minh Thù sờ sờ đầu hắn: "Tin tưởng cậu, mau ngủ đi."



-



Bên ngoài khách sạn một mảnh đen kịt.



Có bóng người xuyên qua bóng đêm dừng lại ở góc cua nhìn xung quanh phương hướng khách sạn, bất quá trời quá tối, cái gì cũng không nhìn thấy.



"Xe ngừng ở bên kia, trong xe hình như có không ít thứ."



Có người thấp giọng nói.



"Bao nhiêu người?"



Bảy người, chỉ có bốn nam nhân nhìn qua rất biết đánh nhau, ba người còn lại không đủ gây sợ."



"Xe liền ngừng ở bên kia..."



Những người này rất nhanh tính toán xong kế hoạch hành động.



Trước đó bọn hắn đã phái người tới gần quan sát một trận, phát hiện trong xe có người, cửa chính khách sạn cũng bị khóa bên trong, cửa chính không vào được.



-



Minh Thù là bị đánh thức.



Thanh âm kinh hoảng của Mạn Mạn cùng thanh âm của lão Đại trộn lẫn vào nhau, trực tiếp truyền vào.



Nam Ẩn cũng có chút mở mắt ra, đèn pin đã tắt hẳn, lúc này hai người chỉ có thể từ trong bóng tối cảm giác được sự tồn tại của nhau, lại không nhìn rõ bất cứ thứ gì.



Nam Ẩn ngẩng đầu, muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên trên cánh môi lại nóng lên, đụng vào một cánh môi mềm mại.



Thân thể hắn có chút cứng đờ.



Mặc dù không nhìn thấy nhưng hắn lại không ngốc, có thể cảm giác được đó là cái gì.



Minh Thù thuận thế hôn hắn một chút: "Tôi ra ngoài xem một chút."



Nam Ẩn không dám lên tiếng, buông Minh Thù ra, đem chính mình cuộn vào trong chăn.



Vừa rồi cô hôn mình...



Nam Ẩn vươn tay sờ cánh môi một chút, khóe miệng có chút giương lên.